Cùng lúc đó.
Đại Minh phủ, phủ thành chủ.
Chu Thiên Đạo đang uống trà cùng một người trung niên, Chu Thiên Đạo cười ha hả: “Tiểu tử này xuống tay tàn nhẫn thật! Thực lực đồ đệ ngươi cũng không tồi, phác họa ra thần văn kiểu gì vậy, ta thấy có vẻ chỉ có một thần văn, nhưng cảm giác lại không phải chỉ một, một thần văn lấy đây ra nhiều đặc tính như thế?”
Trước mặt ông là Chu Phá Long.
Chu Phá Long không nói chuyện, uống trà, chậm rãi nói: “Đan Hùng không thể chết được, nói cái giá đi. Ta chỉ muốn hắn thử thủ đoạn của Tô Vũ, kết quả. . . nằm ngoài dự đoán của ta.”
Đến gã cũng không dự đoán được, người của phủ mình lại bại cực nhanh, cực thảm.
“Đâu liên quan đến ta!”
Chu Thiên Đạo lập tức ném củ khoai phỏng tay đi: “Ta không phải Tô Vũ.”
Chu Phá Long đạm mạc nói: “Vậy ngươi mặc kệ đi, ta sẽ dẫn người đi, Tô Vũ có thể cản ta sao?”
“. . .”
Chu Thiên Đạo cười gượng: “Chu huynh, vậy không thích hợp đâu, tiền đặt cược ấy mà. . .”
“Mặt mũi thì đáng giá sao?”
Chu Phá Long thở dài nói: “Ta mang Đan Hùng đi, ngươi sẽ vì việc này mà bảo phụ thân ngươi lao đến Đại Chu phủ tìm ta?”
“Khụ khụ, sao thế được, không có khả năng, phụ thân ta sẽ không làm vậy!”
Chu Thiên Đạo khó xử: “Nhưng như vậy không hợp quy củ! Ngươi làm như vậy, ta cũng làm như vậy, thế thì sau này mọi người đều quỵt nợ, không còn quy củ gì nữa, đúng không, Chu huynh?”
Chu Phá Long thản nhiên nói: “Cho nên ta mới bảo ngươi ra giá!”
“Ta không ra giá được, ta nào biết Tô Vũ muốn cái gì. Như vậy đi, ta làm trung gian, các ngươi bàn, ta cảm thấy Tô Vũ cũng không có sát ý đâu, chỉ là muốn hù dọa Đan Hùng nên mới nói vậy mà thôi.”
Chu Thiên Đạo trấn an: “Việc nhỏ thôi, cũng không phải kình địch hay sinh tử đại địch gì, thực lực Tô Vũ mạnh thêm chút nữa thì đồ đệ ngươi cũng chả là cái gì, hắn cũng sẽ không thèm để ý.”
Nghe vậy, tay Chu Phá Long bưng chén trà hơi cứng đờ, gã liếc mắt nhìn ông: “Chu Thiên Đạo, vậy mà ngươi cũng dám nói.”
“Không, ta nói thật mà thôi!”
Chu Thiên Đạo bật cười: “Đừng nói nữa, hôm nay Đại Minh phủ ta thật náo nhiệt, tên Thương Vân Siêu kia cũng cho hóa thân ý chí lực tới, cái này làm ta muốn đánh vài tên hậu duệ vô địch đấy, có lẽ đánh ra được mấy lão bằng hữu, có thể ngày ngày tâm sự uống trà.”
Nhàm chán!
Chu Phá Long lười tiếp lời.
Uống trà xong, gã đứng dậy, thuận miệng hỏi: “Tô Vũ biết ta tới không?”
“Ta không rõ.”
“Thú vị, muốn ta ra mặt nói chuyện với hắn sao?”
Chu Phá Long mỉm cười, không động đậy, ngay sau đó hai người liền xuất hiện trước mắt Tô Vũ.
Những người khác lập tức chuyển mắt.
“Bái kiến Chu phủ trưởng, bái kiến Chu phủ chủ!”
Một vài cường giả khom người thăm hỏi.
Chu phủ trưởng phía trước!
So địa vị, Chu Thiên Đạo cao hơn, nhưng thực lực Chu Phá Long lại mạnh hơn.
Cường giả tiếp cận vô địch!
Đại khái ngang với Hạ Long Võ, đương nhiên ngoại giới đều nói gã kém hơn Hạ Long Võ một chút, cụ thể thế nào, hai người chưa từng giao đấu, khó mà phán định.
Chu Phá Long không để ý, Chu Thiên Đạo cười gật đầu.
Chu Thiên Đạo lên tiếng trước: “Lão Thương, bản nhân ngươi không tới, chỉ có hóa thân ý chí lực, không tôn trọng ta chút nào! Lần sau đừng làm như vậy, bằng không, lần sau ta cho tiểu tử nhà ta đến nhà các ngươi làm ầm ĩ, ta cũng bạo ý chí lực thử xem, lão Thương, ngươi thấy đúng không?”
Đại Thương Phủ chủ khẽ gật đầu, “Thất lễ! Tình thế cấp bách, Thiên Kiều bị chiều hư nên mới gây chuyện, lần sau gặp mặt, chắc chắn ta sẽ bồi tội.”
Chu Thiên Đạo cười ha hả: “Không sao không sao, ta nói vậy thôi! Trẻ nhỏ mà, có thể vì chút chuyện nhỏ mà so đo với bọn chúng sao? Tô Vũ, rộng lượng chút đi, dù sao cũng là Các lão, tính ra ngươi có thể gọi Thiên Kiều là chất nữ đấy, không biết xấu hổ thì gọi cháu gái cũng được, dù sao cũng là Các lão danh dự, tính ra thì cùng bối phận với Phủ chủ, Phủ trưởng, so đo với đứa nhỏ làm gì!”
“. . .”
Bốn phía lần nữa lâm vào an tĩnh.
Hai đại cường giả đã đến, mọi người muốn nghe xem bọn họ định giải quyết như thế nào, nào biết Chu Thiên Đạo vừa tới lại cà khịa người Đại Thương phủ một phen.
Chu Phá Long không để ý, lấy tay phất một cái, kim cầu trong tay Thương Thiên Kiều rơi vào trong tay gã, trong tay gã nhanh chóng hiện lên huyết sắc, viên cầu kim sắc dần dần hấp thu huyết khí, một lát sau, Đan Hùng xuất hiện, sắc mặt trắng bệch.
Thân thể thực lực trượt xuống đến Thiên Quân.
Thân thể đã đúc lại, không cần khai nguyên nữa. Đương nhiên, thời gian lâu không đúc thân thể, vậy Cửu Khiếu sẽ bế tắc, phải tiếp tục đến Khai Nguyên cảnh, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Đan Hùng hiện thân, cúi đầu, xấu hổ nói: “Lão sư, đồ nhi làm ngài mất mặt!”
“Không sao!”
Chu Phá Long thản nhiên nói: “Thiên phú Tô Vũ rất mạnh, thực lực cũng không tồi, so với ta hay Hạ Long Võ thời trẻ thì còn mạnh hơn, dù ta và Hạ Long Võ gặp được hắn ở giai đoạn Đằng Không thì cũng cửu tử nhất sinh, có thể giữ lại mạng đã không tồi.”
Nghe vậy, toàn trường nháy mắt sôi trào!
Chu Phá Long!
Gã nói gã và Hạ Long Võ thời trẻ gặp phải Tô Vũ cùng giai thì cũng là chuyện cửu tử nhất sinh, lời này nghĩa là thế nào?
Tức là thiên phú và thực lực của Tô Vũ còn cường đại hơn hai vị chuẩn bị bước vào cảnh giới vô địch?
Tô Vũ khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua Chu Phá Long, gã thoạt nhìn không già, có vẻ rất trẻ, không uy nghiêm như Hạ Long Võ, có chút nho nhã, bình thường mà gặp có lẽ sẽ cảm thấy dễ tiếp xúc hơn Hạ Phủ chủ.
Nhưng chính người này lại làm cho đa thần văn hệ Đại Hạ phủ nhiều năm bị áp chế, bị chèn ép!
Cả Nhân cảnh cũng vậy!
Đơn đa chi tranh, đa thần văn hệ bị áp chế không thoát được quan hệ với Chu Phá Long.
Bởi vì năm xưa phụ thân gã là vô địch, vì cứu viện Ngũ Đại mà chết trận, tuy gã không ra mặt, nhưng đám người Chu Minh Nhân nhằm vào mấy người Hồng Đàm đều là vì gã.
Lấy đi thần văn của Liễu Văn Ngạn cũng là ý của gã.
Thấy Tô Vũ nhìn mình, Chu Phá Long bình tĩnh nói: “Tô Vũ, Đan Hùng đã bại, thực lực không bằng ngươi, ngươi muốn lấy thần văn của hắn. . . Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hắn nhận, ta cũng nhận, thần văn đổi thần văn, thần văn Liễu Văn Ngạn kế thừa Diệp Bá Thiên đổi lấy thần văn của hắn, ngươi không thiệt.”
Chu Phá Long thản nhiên nói: “Năm xưa, phụ thân ta cứu viện Diệp Bá Thiên mà chết, theo lý thuyết thần văn của Diệp Bá Thiên không nên để Liễu Văn Ngạn kế thừa, ta có quyền xem xét, chia sẻ thần văn của Diệp Bá Thiên, Liễu Văn Ngạn không lấy ra, đó là vấn đề của ông ta! Điểm này, năm xưa mấy người Đại Hạ vương cũng tán thành, kể cả bản thân Liễu Văn Ngạn cũng vậy! Hôm nay, dùng thần văn của Đan Hùng xóa bỏ ân oán gút mắt này, thế nào?”
Thần văn đổi thần văn!
Thần văn của Ngũ Đại, Chu Phá Long có quyền lợi đòi hỏi xem xét sao?
Có!
Tô Vũ không rõ ràng tình huống cụ thể, nhưng hắn biết, Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm đã tán thành, đương nhiên, xem thì xem, chưa nói nhất định phải cho gã, nhưng một ít tư liệu Ngũ Đại lưu lại đã đáp ứng giao cho Chu Phá Long.
Tô Vũ cũng không rõ chuyện này là thật hay giả, nhưng chuyện phụ thân Chu Phá Long vì cứu người mà chết, không ai nói gì, cũng không ai phản bác.
Hiện giờ, tư liệu không còn, thần văn thì Liễu Văn Ngạn lại lấy không ra.
Cho nên, lần trước bị vây công chính là dùng cớ này.
Mà nay, Chu Phá Long nói xóa bỏ đoạn ân oán trước mắt, Tô Vũ liền lâm vào trầm tư.
Đáng giá sao?
Kỳ thật hắn cảm thấy đáng giá.
Nhưng kết thúc thì thế nào.
Liễu Văn Ngạn bị áp chế chừng 50 năm!