“Lão sư. . .”
Lúc này, Đan Hùng cũng vô cùng áy náy, lão sư dùng ân tình của phụ thân ngài ngày xưa đổi lấy mệnh gã, tình cảm này gã không dám nhận.
Từ nay về sau, Chu Phá Long, Chu gia không còn bất luận lý do gì để nói vô địch Chu gia chết vì cứu Ngũ Đại, không thể bảo đa thần văn nhất hệ trả giá được nữa.
Nếu lại có xung đột, đa thần văn nhất hệ cũng không cần cảm thấy đuối lý.
Chu Phá Long nâng tay ngắt lời, gã nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên nói: “Vậy còn chưa đủ sao? Nếu ngươi đáp ứng, từ nay về sau, đơn đa chi tranh không đề cập tư nhân ân oán, chỉ có đại đạo chi tranh, sinh tồn chi tranh, không quan hệ đến bất cứ cá nhân nào, Liễu Văn Ngạn cũng không cần gánh vác cái gì, phụ thân ta chết, Diệp Bá Thiên chết, đều là chuyện đời trước, không liên quan đến chuyện khác nữa, vậy đủ chưa?”
Không cần gánh vác cái gì nữa!
Liễu Văn Ngạn đã gánh vác cái gì?
Một ít nợ của Ngũ Đại, thiếu một ít nhân tình, ân vô địch xả thân cứu viện, món nợ này quá lớn.
Tô Vũ mỉm cười, gật đầu, “Được! Như vậy, lão sư của ta và cả sư tổ ta, về sau không nợ Chu gia bất cứ thứ gì! Sau này nếu lại có xung đột, ai cũng có thể giết, kể cả người Chu gia! Chu phủ trưởng, ta không nói sai chứ?”
Chu Phá Long sâu thẳm nhìn hắn một cái, “Đúng!”
Lá gan rất lớn!
Người đứng ngay trước mặt gã mà dám nói như vậy quá ít.
Tô Vũ nói vậy cũng là đang phát tiết oán hận, bởi vì hắn không thể xuống tay với Chu gia, cho nên những năm gần đây, kỳ thật Hồng Đàm vẫn luôn né tránh, kể cả đối đầu với Chu Minh Nhân thì cũng tránh né mũi nhọn.
Hôm nay, Tô Vũ lại nói, người Chu gia có thể sát!
Mà Chu Phá Long không phản bác.
Kẻ nên giết đương nhiên có thể giết!
Mà đây cũng là kết quả tốt nhất mà Tô Vũ có thể đạt được, còn tài nguyên, bảo vật, điểm công huân, hắn không quá để ý, mấy thứ này hắn đã có, cũng có thể dễ dàng lấy được.
Đại Chu phủ có, chưa chắc Đại Minh phủ đã không có, hắn tìm Chu Thiên Đạo thì cũng có thể lấy đến tay.
Mà điều kiện này thì lại quá khó khăn.
Tô Vũ thầm vui mừng, hắn tin tưởng khi Liễu Văn Ngạn biết tin tức, ông nhất định sẽ vui vẻ như trút được gánh nặng.
Hắn không ngờ rằng Chu Phá Long sẽ tự mình đưa ra điều kiện như vậy.
Trước đó hắn cũng đã có tâm tư này, nhưng hắn không cảm thấy Chu Phá Long sẽ đáp ứng, cũng không cảm thấy Đan Hùng đáng giá để gã làm như thế, bởi vì trong chuyện Ngũ Đại, Chu gia đứng ở điểm đạo đức cao thượng.
Mà nay, ân oán năm xưa đã bị tiêu trừ.
Nếu không, dù tương lai Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm có thực lực cường đại, khi đối đầu với Chu Phá Long, muốn giết Chu Phá Long, giết nhi tử của ân nhân sư phụ mình thì cũng chùng tay, bởi vì đó chính là hành vi lấy oán trả ơn!
Phụ thân gã vì sư phụ bọn họ mà chết, giết gã là việc không được phép làm.
Không quan tâm gã tội ác tày trời như thế nào, bọn họ cũng đều sẽ bị bêu danh.
Giờ khắc này, Tô Vũ nghĩ rất nhiều, nụ cười dần trở nên xán lạn, “Đã vậy rồi thì không có gì để nói nữa, thực lực Đan sư huynh rất mạnh, thiên phú rất tốt, thần văn cũng cực kì huyền diệu, ta chúc Đan sư huynh sớm ngày khôi phục, chúc Đan sư huynh và Thương công chúa sớm ngày thành hôn, sớm sinh quý tử, sinh họat mỹ mãn.”
Hắn tươi cười xán lạn như những chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
Nghe hắn chúc mừng, tất cả mọi người đều trầm mặc, nghẹn nỗi lòng trong bụng, thầm nghĩ thà ngươi không nói còn hơn, nếu là bọn họ, giờ phút này chắc tức chết rồi.
Chúc mừng xong, Tô Vũ bỗng nhiên hộc máu, sắc mặt trắng bệch nói: “Nếu sự tình đã giải quyết xong, ta đây phải trở về dưỡng thương, Đan sư huynh quá mạnh, bạo 144 nguyên khiếu của ta, chỉ sợ phải mất 9 – 10 năm thì ta mới có hy vọng khôi phục. Ta không quấy rầy chư vị tiền bối nữa!”
Dứt lời, Tô Vũ lập tức bay về hướng viện nghiên cứu Nguyên Thần.
Phía sau, Chu Phá Long bình tĩnh nói với theo: “Ngươi rất có thiên phú, có hi vọng chứng đạo vô địch, nếu một ngày kia Đại Minh phủ không thể bảo vệ ngươi, ngươi có thể đến Đại Chu phủ tìm ta.”
Toàn trường an tĩnh!
Ngày hôm nay, bọn họ đã chịu kích thích quá nhiều.
Chu Phá Long nói vậy là có ý gì?
Gã sẽ tiếp nhận Tô Vũ ư?
Tô Vũ không quay đầu lại, đáp: “Cảm ơn Chu phủ trưởng, nhưng hiện tại ta sống rất tốt, Chu phủ chủ còn là ân nhân cứu mạng của ta! Đến việc chứng đạo thì trăm năm sau lại tính, hiện tại ta phải chúc mừng Chu phủ trưởng trước, tộc nhân chúng ta lại sắp có thêm một vị vô địch, đúng là niềm vui của Nhân cảnh!”
Bay xa một đoạn, Tô Vũ bỗng nhiên lại nói: “Mặt khác, Đan sư huynh vẫn che giấu thực lực, Tô Vũ thắng không vẻ vang, để làm mất đi địch ý của một số người mà ngụy trang thần văn chiến kỹ tới nông nỗi này. . . Đúng là lợi hại! Tô Vũ ta vậy mà có thể trở thành kẻ chết thay cho Đan sư huynh, thật sự là vinh hạnh, nếu sư huynh toàn lực ứng phó, chưa chắc ta đã bằng Đan su huynh. . . có thể chịu thiệt lớn như thế, Đan sư huynh đúng là kiêu hùng!”
Đan Hùng nao nao, ngay sau đó ánh mắt mọi người đều hướng về phía gã.
Chu Thiên Đạo cảm thấy ngoài ý muốn, lẩm bẩm: “Đa thần văn hệ! Thần văn hợp nhất? Lẽ nào đây là. . . mầm mống Vô địch a!”
Trong lòng ông lại chửi một tiếng má nó!
Đệt!
Tiểu tử Tô Vũ này thật tàn nhẫn!
Mọi người có hoài nghi không?
Đương nhiên là hoài nghi!
Một thần văn của Đan Hùng quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng, đặc tính nhiều đến đáng sợ, đây chẳng lẽ thật sự là thần văn hợp nhất?
Cho nên Chu gia mới làm được chuyện bỏ qua ân oán với Ngũ Đại, kiên quyết muốn bảo vệ Đan Hùng.
Đan Hùng bại bởi Tô Vũ chỉ là ngụy trang?
Để làm vài người đánh mất hoài nghi, khiến Vạn tộc chỉ chú ý đến Tô Vũ?
Đúng là khổ nhục kế tuyệt diệu!
“Lợi hại!”
Giờ khắc này, có người lẩm bẩm một tiếng, Tô Vũ cũng lợi hại, thế mà nhìn thấu được, mấu chốt là. . . Gia hỏa này còn nói ra.
Phía dưới, có người bĩu môi, “Thì ra là thế, ta đã nói mà, bại nhanh như vậy, vài ba chiêu đã bị Tô Vũ đánh bạo, hóa ra là vì che giấu thực lực, dời lực chú ý, thật vô sỉ!”
Ngô Lam bĩu môi, xoay người liền đi.
Đồ vô sỉ!
Lúc trước nàng còn cảm thấy Đan Hùng dù bại thì vẫn có vài phần khí độ, hiện tại Tô Vũ nói như vậy, nàng lập tức cảm thấy người này quá âm hiểm, Chu gia cũng y hệt như thế!
Tất cả chuyện này chỉ là để Đan Hùng thoát ly tầm mắt mọi người mà thôi!
Ý nghĩ như vậy không chỉ xuất hiện trong lòng một người.
Đan Hùng. . . Thật sự yếu như vậy sao?
Không, gã không yếu.
Chỉ là bị Tô Vũ đánh bại quá nhẹ nhàng!
Tô Vũ không chịu chút thương tổn nào đã đánh bại gã!
Dù sao cũng là cường giả quét ngang đa thần văn hệ mười mấy đại phủ, sao có thể chênh lệch lớn như vậy với Tô Vũ.
Hơn nữa có Chu Thiên Đạo phụ họa, lúc này, đến cả Chu Phá Long cũng hơi nhướng mày.
Gã nhìn thoáng qua hướng Tô Vũ rời đi, lại nhìn Chu Thiên Đạo, trong lòng cười lạnh.
Đại Minh phủ. . . Thực thú vị.
Chu Thiên Đạo không thèm để ý, cảm khái một tiếng, lắc đầu, nói: “Tên hỗn đản Tô Vũ kia, ta sẽ tính sổ với hắn, đừng để ý, nói bừa mà thôi, bây giờ Đan Hùng. . . bị phí mất khổ nhục đã hứng chịu rồi!”
Quá đáng tiếc!
Khổ nhục kế hoàn toàn không hiệu quả.
Còn thật sự có phải là khổ nhục kế hay không, ta mặc kệ, Đại Chu phủ ngươi muốn lôi Tô Vũ lên mặt bàn, ta đương nhiên muốn phản kích, vẫn là để cho Đan Hùng gánh vác đi, dã tâm gã quá lớn, ngụy trang thành đơn thần văn.
Lúc này mọi người đã biết vì sao Đan Hùng lợi hại như vậy chưa?
Vì sao thần văn nhiều đặc tính như vậy?
Bởi vì đó là thần văn hợp nhất!
Không biết có bao nhiêu thần văn đã hợp nhất đâu!
Gia hỏa này là Văn Minh sư tiếp cận vô địch cảnh, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm, đừng cảm thấy gã vô dụng, gã chỉ giả vờ cho các ngươi xem mà thôi.
Đan Hùng há hốc miệng, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra một lời nào.
Giờ phút này phủ nhận hay thừa nhận cũng như nhau, chẳng có hiệu quả gì, hạt giống hoài nghi đã bị Tô Vũ thành công gieo xuống.