Mà bên kia.
Trên mái nhà trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, Hồng Đàm, Bạch Phong đều ở đây.
Bạch Phong ôm tay nhìn qua bên chỗ nguyên khí bí cảnh, kỳ quái hỏi: “Sư phụ, lão Triệu làm cái quỷ gì vậy, tìm người ngoài đúc binh chứ không nhờ đồ đệ là sao?”
Dứt lời, anh có chút ghen ăn tức ở càm ràm: “Lão Triệu tính tình kì quái không chịu nổi! Sư phụ, ông ta truyền Khoách Thần quyết cho Tô Vũ chứ không chịu truyền cho ta, ta kém như vậy à?”
Không có thiên lý!
Trước kia, Khoách Thần quyết không quá nổi danh, thực ra thì có chút danh tiếng trong Đúc Binh giới.
Nhưng từ khi Tô Vũ dùng cây búa này đánh chết Chu Bình Thăng, đánh Đan Hùng tàn phế, còn chưa dùng đến Văn Binh, mọi người liền biết thứ này là một môn thần kỹ có tính công kích cực mạnh!
Thần kỹ vốn không nhiều lắm, loại thần kỹ có năng lực công sát mạnh, còn không cần đa thần văn Thần khiếu phối hợp lại càng hiếm có!
Hiện giờ có không ít người mơ ước Khoách Thần quyết.
Nhưng tính tình lão Triệu quá thối, nhất quyết không truyền ra ngoài, Tô Vũ thì bởi vì không phải của hắn nên cũng sẽ không truyền, điều này làm cho rất nhiều Văn Minh sư đều bóp cổ tay thở dài.
Hồng Đàm phì cười, “Không truyền cho ngươi cũng không phải chuyện xấu, thiên phú của ngươi không tốt, học cái này rồi phải mất bao lâu mới thăng cấp Lăng Vân?”
“. . .”
Thiên phú của ta không tốt ư?
Bạch Phong buồn bực!
Giờ phút này, bọn họ thấy một gia hỏa chạy tới, anh lười để ý, tên đường đệ Bạch Tuấn Sinh kia là một kẻ nhàm chán, anh mới lười phản ứng hắn ta.
Anh tiếp tục nói chuyện cùng Hồng Đàm: “Sư phụ, chuyện của Phong đại ca thì làm sao bây giờ? Chúng ta mặc kệ à?”
“Khả năng cao là hắn sẽ không sao, người có chuyện. . . Không phải là hắn.”
Bạch Phong trầm mặc một hồi, gật đầu, “Ta biết! Hiện tại kéo dài mấy ngày cũng tốt, dù điều tra ra thì sư huynh cũng có thể chạy xa một chút, tốt nhất chạy tới chiến trường Chư Thiên, tìm tiểu giới trốn đi.”
Hồng Đàm cười nhạt, “Không sao, đừng quá lo lắng! Chưa chắc có quan hệ với sư huynh ngươi! Dù liên quan thì. . .”
Hồng Đàm bình tĩnh lại, rồi thản nhiên nói: “Vậy cũng không liên quan đến chúng ta!”
“. . .”
Bạch Phong buồn bực: “Sư phụ, trừ nhẫn nại ra thì chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?”
“Bảo toàn chính mình trước đã.”
Hồng Đàm thản nhiên: “Không phải y còn sống sao? Ngươi thì sớm tiến vào Lăng Vân Sơn Hải đi, như vậy ta sẽ không còn cần vướng bận, thứ phế vật đến bây giờ vẫn là Đằng Không như ngươi thật là chán không buồn nói. Ngươi nhìn xem, đồ đệ của ngươi còn sắp vượt qua ngươi rồi.”
“Có khả năng là đã vượt qua luôn rồi!” Bạch Phong rầu rĩ đáp: “Với số lượng Thần khiếu hắn mở ra, ý chí lực e là đã đạt tới Lăng Vân. Sư phụ, ta làm sao bây giờ? Ta cũng bất đắc dĩ lắm! Từ khi hắn nhập học đến nay còn chưa đến một năm! Ngài so ta với hắn làm gì, giỏi thì ngài tự so với hắn thử xem!”
“. . .”
Hồng Đàm đá bay Bạch Phong!
Ta nói ngươi vài câu mà ngươi dám cãi lại lão sư thế à?
Ông không để ý tới Bạch Phong nữa, ông nhìn về phía viện nghiên cứu của Triệu Lập, trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ lão Triệu muốn kéo dài thời gian cho Trần Vĩnh nên mới lựa chọn đúc binh?
Nếu thế, vậy thì bọn họ đã nợ một đại ân tình rồi!
Ông nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Có lẽ ngày xưa nên để Tô Vũ nhập Đúc Binh hệ thì sẽ tốt hơn, tiểu tử Bạch Phong này hùng hùng hổ hổ lôi kéo Tô Vũ, chắc ngày đó sư huynh cũng không ngờ Tô Vũ trưởng thành nhanh như vậy, mà nay, đã ở thế cưỡi trên lưng cọp khó xuống.
Ông nhẹ lắc đầu, hy vọng lão Triệu có thể thành công.
Ông quay đầu nhìn thoáng qua phủ thành chủ, ông thấy vài thứ, mấy thân ảnh vĩ ngạn trong hư không, người bình thường căn bản không nhìn thấy.
“Ba vị vô địch đã tới, đồ đệ của ta khá thật!”
Hồng Đàm cười khổ, kỳ thật cũng không tồi, xử lý một vài Sơn Hải đối đầu cũng tốt, tiền đề là Tiểu Vĩnh có thể chạy trốn.
Ông nhìn trong thành, vài nơi có một ít quang huy Nhật Nguyệt, Hồng Đàm nhếch miệng, thật là, đều tới đây xem náo nhiệt sao?
Có gì hay mà nhìn, cẩn thận không mất cả mạng đấy!
“Chắc đều muốn tới định tội Tiểu Vĩnh!”
“Công thẩm cũng tốt, là người hay quỷ thì cũng có thể nhìn ra một hai!”
Hồng Đàm khinh miệt cười, thân ảnh tiêu tán, Bạch Phong phía dưới lại vừa đá bay Bạch Tuấn Sinh, sau đó nhanh chóng rời đi, Bạch gia xen vào làm cái gì!
. . .
Đại Hạ Văn Minh học phủ, phong vân cuồn cuộn.
Triệu Lập đúc hình thức ban đầu của Thiên Binh, thậm chí áp xuống chuyện Phong Kỳ.
Đối với Đại Hạ phủ mà nói, nếu Triệu Lập thành công thì còn tốt hơn một vị Nhật Nguyệt ra đời, Đại Hạ phủ có vài Nhật Nguyệt, mà chỉ có một vị Đúc Binh sư Địa giai, thật thê lương.
. . .
Trong không trung.
Trên cây búa khổng lồ càng ngày càng ít kim văn.
Ngày đầu tiên, kim văn giảm còn 50 đạo.
Ngày hôm sau, kim văn giảm còn 25 đạo.
Ngày thứ ba, kim văn vẫn tiếp tục giảm bớt, quá trình hồi đúc sắp hoàn thành, có thể hoàn thành hồi đúc, đại biểu năng lực của Triệu Lập là Văn Minh sư Địa giai, ngay cả Hồ Kỳ và Trần lão đã Địa giai trung giai cũng không dám bảo đảm mình nhất định có thể hồi đúc một thanh văn binh.
. . .
Trong viện nghiên cứu.
Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, có chút sốt ruột, yên tĩnh!
Hắn đã chế tạo mấy ngày liên tiếp, đúc một thanh Văn Binh 54 đạo kim văn, đã đến Huyền giai trung đẳng cực hạn, nhưng muốn đến Huyền giai cao đẳng thì vẫn kém một chút.
Giờ phút này Triệu Lập cũng đầy đầu mồ hôi.
Ba ngày liên tiếp ông không ngừng hồi đúc, áp lực cũng rất lớn.
Ông đã sắp hoàn thành.
Giờ phút này, Triệu Lập đã sắp hồi đúc xong vài đạo kim văn cuối cùng, bất chợt quát khẽ: “Đừng đúc binh nữa! Đợi lát nữa ta sẽ hồi đúc Văn Binh, ngươi hãy quan sát toàn bộ quá trình! Lúc ta cần ngươi hỗ trợ, ngươi hãy đến hỗ trợ!”
“Lão sư!”
Tô Vũ có chút uể oải, thậm chí có chút hối hận, hắn không nên tới đây.
“Ta còn chưa tới Huyền giai cao đẳng!”
“Câm miệng!”
Triệu Lập gầm lên: “Ta bảo ngươi xem ta đúc binh, không phải ta xem ngươi đúc binh! Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, ngươi xem kĩ cho ta, ta đúc từ đầu tới đuôi một lần, nếu ngươi thất thần, đừng trách ta không khách khí!”
Tô Vũ không hé răng, gật đầu, hắn sẽ xem thật kĩ.
Hồi đúc hoàn thành, đúc lại văn binh, đúc pháp của hai người cùng loại, nếu may mắn, thực lực Tô Vũ sẽ đủ, rồi hắn có thể đúc văn binh của chính mình.
Đúng lúc này, Triệu Lập khẽ quát một tiếng!
Oanh!
Một tiếng vang lớn, đạo kim văn cuối cùng trên cây búa đã biến mất, lực lượng tràn ra thổi quét tứ phương, binh khí tán công.
Từ chuẩn Địa giai rơi xuống vô giai.
Giờ phút này cây búa kia đã trở về trạng thái ban đầu.
Đại biểu Văn Binh Triệu Lập rèn vài thập niên trước, trả giá tất cả đại giới, đều về con số 0, chỉ còn lại một cái phôi.
Triệu Lập hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục thực lực.
“Sau khi nó tán uy năng, ta sẽ lập tức đúc, thái độ như bắt đầu đối với một văn binh mới!”
“Ngươi phải nhìn kĩ, lực đạo, hỏa hậu, thủ pháp đúc, quá trình đúc. . . Thần văn của chúng ta khác nhau, không cần rập khuôn hoàn toàn, nhưng cơ bản phải giống nhau, ngươi có ưu thế lớn hơn ta, thần văn của ngươi thích hợp đúc binh hơn, thần văn ngũ hành rất phù hợp để đúc binh khí.”
“Thần văn của ngươi đều là của Nhân tộc, thần văn đồng tộc khi đúc cũng có ưu thế!”
“Tô Vũ, ngươi chỉ thiếu kinh nghiệm và thực lực, ta sẽ dạy ngươi thủ pháp đúc binh.”
Triệu Lập nói rất nhiều.
Tô Vũ yên lặng lắng nghe, ghi nhớ toàn bộ.