Khi trời sắp sáng, tuy rằng mấy người Trần đại sư còn muốn tâm sự thêm, nhưng vẫn chủ động mở miệng: “Thôi lão đệ, dừng ở đây thôi! Ngươi còn phải lên đường, không nên chậm trễ lâu.”
Trần đại sư cười nói: “Nếu Trình thự trưởng biết tin, chỉ sợ thật sự sẽ tới bắt người, kỳ thật chúng ta cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng lão đệ còn trẻ, vẫn muốn tự do thêm vài năm, chúng ta có thể hiểu mà, vậy nên không trì hoãn hành trình của lão đệ nữa.”
Có quan hệ với một vị đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng rất có lợi.
Không đến cấp bậc Thiên binh sư, dù ngươi là Địa giai đỉnh phong thì vẫn không bằng đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng.
Tỉ như Triệu Thiên Binh có địa vị rất cao, nhưng nếu nói là địa vị cao hơn Nhật Nguyệt cửu trọng thì còn chưa đến mức.
Trừ khi ông có thể thăng cấp thành Thiên binh sư!
Tô Vũ đáp: “Vậy ta không khách khí với chư vị huynh trưởng nữa, ta chạy đây, có cơ hội sẽ gặp lại!”
Một đám người tiễn hắn ra cửa, ngoài cửa, Trương Hách đã tới rồi.
Chẳng những vậy, y còn mang theo một con phi ưng thật lớn lại đây.
Thấy mấy người Tô Vũ đi ra, Trương Hách không chần chờ, trực tiếp lấy ra một cái túi, cộng thêm một tấm thẻ công huân, đưa cho Tô Vũ rồi nói: “Thôi đại sư, đây là bồi thường vì đã mạo phạm hôm qua, Thôi đại sư nhìn xem, nếu không ổn. . .”
Tô Vũ không thèm xem, tùy ý thu vào nhẫn trữ vật, qua loa đáp: “Không khác nhiều là được, chỉ vì mặt mũi mà thôi, bao nhiêu thì để ý làm gì.”
Dứt lời, hắn phi thân bước lên lưng phi ưng.
Phi ưng kia có thực lực Đằng Không cửu trọng, nhưng giờ phút này nó ngoan ngoãn mặc Tô Vũ bước lên lưng nó, không nhúc nhích chút nào.
Tô Vũ chắp tay với mọi người phía dưới, cười nói: “Chư vị, sau này sẽ gặp lại, lúc đó ta nhất định đã là Địa binh sư, đến lúc đó hiểu được càng nhiều, cũng hy vọng mấy vị huynh trưởng cũng có thể bước vào Địa giai, khiến đoàn thể Đúc Binh sư chúng ta lớn mạnh hơn!”
“Chúc Thôi tiểu hữu thuận buồm xuôi gió!”
Mọi người sôi nổi ôm quyền tiễn đưa, Tô Vũ vung tay, “Ta đi đây, Trương tướng quân, nên lên đường rồi!”
Chân động một cái, phi ưng kêu to một tiếng, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt mọi người, thân ảnh Trương Hách chợt lóe lên rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Y là đại năng Nhật Nguyệt cảnh, tốc độ tọa kỵ quá chậm, dù tốc độ phi ưng có thể so với một vài Lăng Vân thì vẫn quá chậm đối với y.
Y muốn dẫn theo Thôi Lãng lên đường, nhưng như vậy có vẻ không tôn trọng người ta, trừ phi Thôi Lãng tự mình yêu cầu, không thì sẽ thành đắc tội với hắn.
Phía dưới, mấy Đúc Binh sư cũng cảm khái vạn ngàn.
“Thôi lão đệ sắp bước vào Địa giai rồi, cũng không biết đời này hắn có hy vọng đúc ra Thiên binh hay không.”
“Hơn 30 tuổi tiến vào Địa giai, dù thuận lợi, muốn tiến Thiên giai cũng phải cần thời gian trăm năm, khó đấy!”
“Đúng là rất khó, nhưng hy vọng không nhỏ, hơn nữa Thôi lão đệ tiến bộ rất nhanh cũng là nhờ đúc binh cùng Triệu Lập, Đúc binh pháp Triệu thị, chà chà, thật khó lường, Thôi Lãng xem như nửa đồ đệ của Triệu Lập, hơn nữa Triệu phủ trưởng cũng có ý hỗ trợ. Chi mạch của Tứ Đại Đại Hạ phủ đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!”
Mọi người cảm khái, Tứ Đại mà không chết, có lẽ sẽ là Thiên binh sư thứ hai.
Đáng tiếc!
Nghĩ lại sáu đại phủ trưởng của Đại Hạ phủ, trừ Vạn Thiên Thánh không có năng lực kiệt xuất, năm đời trước đều là anh kiệt kinh thiên động địa, đều cống hiến vô cùng lớn ở lĩnh vực của mỗi người.
Còn Vạn Thiên Thánh, mấy chục năm qua vẫn luôn thản nhiên tự đắc, không có động tĩnh lớn gì, khiêm tốn đến mức không phù hợp thân phận Lục Đại phủ trưởng.
. . .
Bọn họ đang nghị luận.
Giữa không trung, phi ưng bay cực nhanh, Tô Vũ quan sát bên dưới, không thể không nói, cưỡi phi hành tọa kỵ thật thoải mái, có thể quan sát mặt đất, Toan Nghê và Toản Sơn Ngưu đều không phải phi hành tọa kỵ, Hỏa Nha thì bay được nhưng quá yếu, bị Tô Vũ ném cho Trần Vĩnh.
Hiện tại có lẽ nó đang ở chỗ Hồng Đàm, có lẽ lại tiến vào lồng giam, không biết có bị chết đói hay không.
Bên cạnh phi ưng, Trương Hách đạp không mà đi, cảm giác nhẹ nhàng giống như tản bộ.
Y nói: “Qua Đại Kim phủ chính là Đại Chu phủ, qua Đại Chu phủ là tới Chư Thiên phủ, nếu tốc độ nhanh thì trong hai ngày chắc chắn có thể đến đó.”
Tô Vũ gật đầu, đáp: “Ta biết, lúc trước ta từng đi qua Chư Thiên phủ, cũng từng đến chiến trường Chư Thiên, đáng tiếc lần trước muốn ngắm mỹ nhân Thần Ma tộc mà không có cơ hội, thực lực ta quá yếu, không dám đến tiền tuyến, sao có thể xem được.”
Dứt lời, Tô Vũ lại hỉ hả nói: “Trương tướng quân, gần đây chiến trường Chư Thiên có tin đồn gì thú vị hay không?”
“Tin đồn thú vị?”
Trong lòng Trương Hách thầm mắng, đó là chiến trường, tin đồn thú vị cái píp!
Nhưng y vẫn mở miệng đáp: “Không có tin đồn gì, nhưng gần đây có xu thế bùng nổ chiến tranh, các tộc đều có dị động, cường giả chưa ra tay nhưng thế hệ trẻ tuổi hiện đã giao phong không ngừng, cũng không ngừng có người nổi danh!”
Y cảm khái: “Thế hệ trẻ này, thiên tài, cường giả, yêu nghiệt liên tiếp sinh ra! Có người nói đại thế buông xuống! Thần tộc bên kia, Nguyên Thủy Thần tộc có một vị thiên tài, thân thể 36 đúc, khai 144 khiếu, nguyên khí tam biến, đều là công pháp đỉnh cấp, rèn luyện viên mãn, Lăng Vân tam trọng mà thôi, nhưng sức bật lại hơn 4 vạn khiếu, thời gian trước đánh chết một vị cường giả Sơn Hải cảnh!”
“Thủy Ma tộc có một vị Văn Minh sư Lăng Vân tứ trọng, Thần khiếu mở ra 144 cái, chiến lực vô song, tung hoành ma đạo, một chiêu bắt giết một vị tướng lãnh Sơn Hải.”
“Nhân tộc bên này, Đại Tần phủ có Tần Phóng, Đại Hạ phủ có Hoàng Đằng, Đại Đường phủ có Đường Duyệt. . . Bọn họ đều chinh chiến tứ phương ở tiền tuyến, giết chóc vô số, giết chết cường giả Sơn Hải cảnh, chấn động tứ phương!”
Y cảm khái, lại nói: “Mấy năm nay có lẽ là thời kỳ hoàng kim phát triển thiên tài, đại chiến cường giả không bùng nổ, thế hệ trẻ tuổi lại hiện thần uy, đã sắp so được với thời đại Diệp Bá Thiên kia rồi.”
Tô Vũ phì cười, “Kinh vậy à? Đại Minh phủ ta có vị huynh đệ nào nổi danh hay không?”
“. . .”
Trương Hách cười gượng, ta nên trả lời thế nào bây giờ?
Suy nghĩ mãi, y ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Có, mấy ngày trước Chu Hồng Văn điện hạ của Đại Minh phủ đến chiến trường Chư Thiên, kiểm duyệt Đại Minh Thiên Đạo quân, thực lực rất cường hãn.”
Chu Hồng Văn là cháu trai của Chu Thiên Đạo, con trai của Chu Quảng Thâm.
Thực lực Lăng Vân.
Tô Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, có vẻ là người kia không có chiến tích gì.
Trương Hách cười gượng, rồi nói: “Đại Minh phủ không am hiểu chiến đấu, tỉ như Thôi đại sư sắp thăng cấp Địa binh sư, so ra thì giỏi hơn bọn họ rồi.”
Tô Vũ cảm khái: “Ta cũng từng mộng tưởng mang trường kiếm ngạo danh giang hồ, quét ngang chư thiên. Đúc binh ư? Nói thật thì là mọi người cho ngươi mặt mũi thì ngươi là đại sư, không cho mặt mũi, ngươi tính là gì?”
Trương Hách cười khan, “Thôi đại sư khiêm tốn thôi, ta thấy Thôi đại sư có ý chí lực hùng hậu, lúc đúc binh có cây búa, hẳn là Khoách Thần quyết của Triệu gia đi, đó cũng coi như một môn thần kỹ cường hãn, Lăng Vân ngũ lục trọng tầm thường chưa chắc có thể địch lại Thôi đại sư.”
“Gọi tên ta là được, đừng gọi đại sư, Trương tướng quân không cần khách khí.”
Tô Vũ đáp lại, trong lòng thì biết cái lão này còn chưa đánh mất hoài nghi, vẫn đang hoài nghi mình có thể là hung thủ.
Tô Vũ cười nói: “Lăng Vân tầm thường thì cũng phải xem là tầm thường thế nào, nếu Trương tướng quân đang so ta với mấy người khai khiếu mấy chục cái, đúc thân 9 lần thì có ý nghĩa gì. Nếu so với mấy Văn Minh sư có một hai thần văn, ý chí lực phù phiếm thì thôi đi.”
Tô Vũ ngạo nghễ nói: “Tuy ta không nổi danh nhờ chiến lực, nhưng dù sao cũng là đồ đệ của Nhật Nguyệt, tiếp thu giáo dục phụ đạo đều là đỉnh cấp, nếu so với đám không thế lực không tiền bạc mà ta còn không địch lại thì chẳng phải là phế vật sao?”
Trương Hách gật đầu, “Cũng đúng, thôi, ta lớn hơn, gọi ngươi là Thôi lão đệ đi, Thôi lão đệ nói không sai, điểm xuất phát của mọi người không giống nhau, quả thật không thể so. Aiiiz, đứa con này của ta cũng là thiên tài Văn Minh sư, phác họa rất nhiều thần văn, kết quả, haiz!”
Y lại thở dài!
Tô Vũ khẽ gật đầu, “Tuy chưa từng gặp con trai của Trương đại ca, nhưng ngày đó ở Nam Nguyên cũng từng nghe người nhắc tới là thiên tài. Trương đại ca, nếu đã nói đến đây rồi, ta có thể hỏi một vấn đề không?”
“Ngươi nói đi.”