“Nam Nguyên thật sự có di tích sao?”
Tô Vũ nhìn về phía Trương Hách, “Cho dù có di tích, nói thật, ở trong địa bàn Đại Hạ phủ, ta cảm thấy muốn chiếm lấy di tích chẳng khác gì nằm mơ, vì sao Trương đại ca sẽ cho lệnh lang đến Nam Nguyên?”
“Thử vận may mà thôi.”
Trương Hách lắc đầu, không muốn nói nhiều.
Tô Vũ lại không buông tha, tiếp tục hỏi: “Thử vận may? Ta cảm thấy không đúng lắm! Trương đại ca cứ nói ra đi, dù sao đã đến nước này rồi, có phải các ngươi có phát hiện gì hay không?”
Hắn lại lơ đãng bồi thêm: “Có lẽ vì đã có phát hiện nên mới bị người hạ độc thủ thì sao?”
Trong lòng Trương Hách khẽ động, y nghĩ một lúc rồi đáp: “Kỳ thật không phát hiện ra cái gì, nhưng Nam Nguyên có khả năng thật sự tồn tại di tích. Thứ nhất, ngươi biết Liễu Văn Ngạn không? Năm xưa sau khi rời khỏi Đại Hạ Văn Minh học phủ liền tới Nam Nguyên định cư.”
“Thứ hai, lúc trước Đại Hạ Vương cũng ở Nam Nguyên vài năm.”
“Thứ ba, Tô Vũ xuất hiện, càng chứng minh được rất nhiều điều.”
“Thứ tư, có lẽ lão đệ không biết, Nhân cảnh chẳng những có Nam Nguyên, còn có Tây Nguyên thành, Bắc Nguyên thành, Đông Nguyên thành, ba thành này năm xưa đều có di tích xuất hiện, Nam Nguyên không phải là sau này mới đặt, mà từ rất lâu trước đây đã gọi như vậy.”
Tô Vũ ngẩn ra, “Ta không biết, Nam Nguyên ở phía Nam Đại Hạ phủ, nhưng thực tế lại không phải là cực Nam của Nhân cảnh, Đại Minh phủ còn dưới Nam Nguyên.”
Trương Hách lắc đầu, “Không phải phân như vậy, dựa theo cổ Nhân tộc phân chia, Nam Nguyên là vùng đất Nam cực của Trung Nguyên, dưới Nam Nguyên chính là Nam Hoang! Kỳ thật Đại Minh phủ ở khu vực Nam Hoang!”
“Bắc Nguyên ở trong địa bàn Đại Chu phủ, Bắc Nguyên thành từng xuất hiện một tòa di tích, ngươi biết là bị ai cầm đi không?”
“Đại Chu vương?”
“Không phải, là đệ đệ của Đại Chu vương.”
Tô Vũ bừng tỉnh, “Thì ra là thế! Nói vậy đó cũng là di tích vô địch ư?”
“Đúng!”
Tô Vũ có thêm kiến thức, “Khó trách mọi người đều để bụng, vậy sao trước kia Nam Nguyên không bị ai chú ý?”
Trương Hách đáp: “Trước kia đó là địa bàn của Hạ gia, ai dám tùy tiện tiến đến? Hơn nữa, chuyện Bắc Nguyên, Đông Nguyên, Tây Nguyên xuất hiện di tích mới được truyền lưu gần đây, trước kia vô địch chứng đạo đều là bí mật! Hiện tại mọi người mới biết được việc này, cho nên đều chắc chắn Nam Nguyên có di tích, vậy nên mới có nhiều người đến như vậy.”
Tô Vũ gật đầu, “Khó trách, bảo sao một đám chạy loạn ở đó như thiểu năng, hóa ra là thật sự có di tích!”
Rồi hắn lại lắc đầu nói: “Người truyền tin tức không phải người tốt, trước kia không ai biết, hiện tại lại biết nơi ba vô địch chứng đạo, kẻ truyền tin tức thủ đoạn thông thiên mà không có ý tốt, đó là kẻ thù của Đại Hạ Vương ư?”
Trương Hách cảm khái: “Lão đệ quả nhiên thông tuệ, một lời nói toạc thiên cơ, người truyền tin này quả thật không có ý tốt, mọi người đều hiểu.”
“Không tra được là truyền đến từ đâu sao?”
Tô Vũ nghi hoặc: “Có phải là tên vô địch phản đồ kia không? Trương đại ca đừng nhìn ta như vậy, hiện tại đã không còn là bí mật rồi, không ít người Đại Minh phủ đều biết trong đám vô địch có phản đồ, Đại Hán vương nói đó là u ác tính, chẳng lẽ là kẻ đó làm?”
“Cái này. . . có khả năng.”
Trương Hách mở miệng: “Cụ thể là ai thì không rõ lắm, tra tư liệu thì ra một người, kẻ đó đã tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu của một thư viện, thực lực rất yếu, sau khi tra được thì tuyên dương khắp nơi, vậy nên mới khiến mọi người chú ý.”
“Người kia đâu?”
“Đã chết.”
“Đã chết?”
Trương Hách gật đầu, “Chết thật rồi. Ngươi còn hoài nghi là có vấn đề, những người khác cũng sẽ nghĩ tới, tra xét vài lần, ép hỏi vài lần, tên kia quá yếu, chết ở thời điểm bị điều tra ký ức.”
Tô Vũ bĩu môi, “Bình thường, vô địch mà ngu ngốc để bị điều tra ra thì đã không có nhiều chuyện như vậy! Trương đại ca, vậy ngươi cảm thấy kẻ nào là phản đồ?”
Trương Hách đáp sâu xa: “Đừng đoán, đừng nhắc, đừng nói! Chuyện này không nói được! Càng là cường giả thì càng phải ăn nói cẩn thận, một vài vô địch còn không nói gì về việc này, vì rất dễ gây ra hỗn loạn!”
Vô địch tra vô địch, không lệ thuộc lẫn nhau, nếu tra dễ dàng như vậy thì đã rõ chân tướng từ lâu rồi.
Tô Vũ cười ha hả, “Ta hiểu! Kỳ thật mọi người đều hiểu, cường giả khắp thiên hạ đều minh bạch mà giả bộ hồ đồ! Nhưng ta cảm thấy, mọi người chắc chắn vẫn hoài nghi, ta đã hoài nghi vài vị vô địch, có điều đúng là ta không dám nói tên, tránh để mình chọc phải phiền toái.”
. . .
Hai người cứ thế vừa đi đường vừa trò chuyện. Tô Vũ cũng đã truyền thụ phương pháp thúc giục tinh quyết cho Trương Hách.
Công pháp này không phải do Ngưu Bách Đạo cho hắn.
Nó bắt nguồn từ một chủng tộc có tốc độ sinh sôi nảy nở nhanh kinh người, xem như một nhánh của Hỏa Trư tộc, nhưng tên gọi bất đồng, gọi là Mẫu Trư tộc, xã hội mẫu hệ, một con heo cái một tháng có thể sinh một lần, cả đời sinh bảy tám lần, hiệu suất rất cao.
Trương Hách trở về sẽ thử xem, có lẽ thật sự có thể sinh một đống, mà tinh nguyên tiết ra ngoài, thực lực tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Trương Hách bắt đầu nghiên cứu công pháp, dọc đường đi, trong lúc lơ đãng, y cũng quanh co lòng vòng thử Tô Vũ vài lần.
Là cường giả Nhật Nguyệt cảnh, y nào có thể dễ dàng đánh mất hoài nghi như vậy.
Y chưa từng thôi hoài nghi Thôi Lãng.
Tô Vũ không để ý, hắn coi như mình chưa từng giết người, tự lừa chính mình rằng chưa từng trải qua việc này, tùy tiện y thử thế nào, thần văn chữ “Tĩnh” khởi động, tĩnh tâm an thần, không hoảng hốt chút nào.
Dọc đường, Tô Vũ bắt đầu uẩn dưỡng thần văn, hắn không để ý đến cái nhìn của Trương Hách.
Văn Minh sư uẩn dưỡng thần văn là quá bình thường.
Bóng đêm ngày 16 buông xuống, Tô Vũ và Trương Hách vượt qua Đại Kim phủ, tiến vào địa bàn Đại Chu phủ.
Sau Đại Chu phủ sẽ là Chư Thiên phủ.
. . .
Đại Chu phủ.
Thành trì phồn hoa, trong bóng đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Đại Chu phủ cũng là thánh địa của Văn Minh sư, Đại Chu phủ có rất nhiều Văn Minh sư, số lượng nhiều, chủng loại nhiều, so với Đại Minh phủ thì Đại Chu phủ thiện chiến hơn, thực lực cũng cường hãn hơn.
Nơi này có Đúc Binh sư Địa giai, có Thần Đan sư Địa giai. . .
Các loại Văn Minh sư đều có tồn tại đỉnh phong tại đây.
Triệu Thiên Binh cũng ở Đại Chu phủ, nhưng là ở phủ thành Lạc Khâu thành.
Tiến vào Đại Chu phủ, Trương Hách nhẹ nhàng thở ra, Đại Chu phủ thực lực cường hãn, tại đây gầm như sẽ không gặp được cường giả Vạn Tộc giáo, đương nhiên ở đây cũng có hạn chế không nhỏ.
Hai người chưa phi hành được bao xa, trong không trung đã có tiếng cảnh báo vang lên, sau đó Tô Vũ liền cảm giác mình bị tỏa định.
Trương Hách nhanh chóng nói: “Trương Hách phủ quân Đại Kim phủ đi ngang qua quý phủ, đến chiến trường Chư Thiên, xin cho phép thông hành!”
Dứt lời, y lấy ra một con dấu, ánh sáng con dấu phát ra nhanh chóng truyền đi.
Sau đó có người mở miệng: “Là Trương tướng quân ư, thất lễ! Tướng quân, kẻ bên cạnh ngươi là. . .”
Tô Vũ cười đáp: “Thôi Lãng Đại Minh phủ! Đúc Binh sư, nhận lệnh Ngưu phủ trưởng Đại Minh Văn Minh học phủ, đến chiến trường Chư Thiên!”
“Có thụ lệnh không?”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ cười một tiếng, lấy ra một xấp lệnh trao quyền từ trong nhẫn trữ vật, cười nói: “Lệnh trao quyền tại các đại phủ ta đều có, ta thích du lịch tứ phương, đương nhiên đều chuẩn bị.”