Tô Vũ còn đang nghĩ ngợi, sau lưng hắn mơ hồ có bóng dáng xuất hiện, tốc độ cực kỳ nhanh, mau đến kinh người.
Tô Vũ vội vã hóa thành cương phong, ẩn tàng hành tung.
Người kia căn bản không quản chuyện này mà tiếp tục chạy thẳng về phía trước. Tô Vũ cũng cấp tốc tiến lên, phát hiện càng đến gần người nọ thì chữ “Kiếp” càng nhảy lợi hại.
Tô Vũ khẽ nhúc nhích, là gia hỏa bên đó muốn giết ta sao?
Mạnh hơn ta ư?
Xa xa phán đoán một chút, tốc độ đối phương rất nhanh, cảm giác nhanh hơn hắn một chút, bằng không thì cũng sẽ không đuổi kịp mình, đương nhiên, Tô Vũ còn chưa triển khai toàn bộ độn thuật.
Tốc độ nhanh thì thực lực hẳn là cũng không kém.
Nhưng nguy hiểm như vậy à?
Hắn đang nghĩ ngợi, hắc giáp thanh niên cưỡi trên lưng Phi Thiên Hổ bỗng quay đầu lại hỏi: "Ngươi là ai? Tô Vũ đúng không?"
". . ."
Ta là Thôi Lãng!
Mẹ nó, mọi người đều biết Tô Vũ ta tới Chư Thiên chiến trường rồi hả?
"Được rồi, không quan tâm có phải hay không, chạy mau đi! Đồ điên Ma Đa Na sắp truy sát tới rồi, ta là Tần Phóng, gặp lại sau!"
Phần phật một tiếng, gia hỏa này chệch đi phương hướng, cấp tốc trốn chạy.
Ma Đa Na đến rồi!
Tô Vũ sửng sốt!
Là gã!
Cường giả đệ nhất Thiên Bảng!
Tần Phóng chạy nhanh vô cùng, thanh âm mơ hồ truyền đến, "Tự cầu phúc đi, tìm cổ thành mà tránh, trong vòng ba ngày nhất định phải đi ra, bằng không thì sẽ có phiền phức!"
Dứt lời, bóng dáng đối phương đã hoàn toàn biến mất.
Hắn vừa biến mất không lâu, , đằng sau lại có người nhanh chóng chạy tới.
"Hoàng Đằng?"
Tô Vũ không lộ diện nhưng lộ ra thanh âm, Hoàng Đằng sững người, vội hỏi: "Là Tô Vũ hay là Thôi Lãng?"
Dứt lời, y vội vàng tranh nói trước: "Ai cũng được, chạy mau! Đệt, tên điên Ma Đa Na đánh tới, chạy! Tìm cổ thành tránh một chút, tự cầu phúc đi, trong ba ngày nhất định phải ra khỏi thành, thế nhé, gặp lại sau!"
". . ."
Ơ đậu!
Lời của Hoàng Đằng và Tần Phóng cơ hồ là y hệt.
Ma Đa Na đến rồi!
Đi cổ thành tránh một chút!
Trong ba ngày phải ra khỏi thành!
Tô Vũ không quan tâm tới y nữa, nhưng hắn lại nhìn thấy Ngô Kỳ đang được y mang theo, nàng đã lâm vào hôn mê, xem ra thương thế cực nặng.
Tần Phóng chạy về bên phải, Hoàng Đằng chạy sang trái, Tô Vũ ở giữa.
Nghĩ mấy giây, Tô Vũ vội vàng đổi hướng đuổi kịp Hoàng Đằng, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Hoàng Đằng cảm ứng được có người đuổi theo mình, vội vã gia tốc, đúng là dốc hết mạng già mà chạy.
Tô Vũ nhịn không được truyền âm quát: "Là ta, Ngô Kỳ thế nào?"
"Biết là ngươi mà!"
Hoàng Đằng biết là hắn nhưng vẫn chạy rất nhanh, còn không quên mắng: "Cút đi, chớ quấn lấy ta! Tần Phóng ở Thiên bảng, ngươi mà là Tô Vũ thì cũng là Thiên Bảng tiếp theo, ta mới Địa Bảng thôi, chớ quấn lấy ta, đừng lừa ta! Ta biết, ta đánh lão sư ngươi là lỗi của ta, nhưng ngươi đừng đi theo ta, xin ngươi đó!"
Ý tứ của đối phương rất rõ ràng!
Tần Phóng và ngươi đều là mục tiêu hàng đầu của Ma Đa Na, ta là thứ ba thôi, hai ngươi đừng liên lụy ta vào chuyện này!
Tô Vũ sững sờ, nhịn không được cả giận quát: "Ngươi đừng lừa ta mới đúng! Các ngươi chạy nổi sao? Ngô Kỳ thế nào?"
"Ngươi với nàng ta đúng là có gian tình. . . Đệch, ngươi làm việc không chính cống a, đây là nữ thần thế hệ của chúng ta. . . Sư phụ ngươi còn từng theo đuổi. . . Ngươi làm việc không chịu nghĩ trước nghĩ sau gì hết!"
". . ."
Đây là Hoàng Đằng thật hả?
Con mẹ nó, ta đang hỏi chính sự, ngươi lại kì kèo nói cái mẹ gì vậy?
Đây là Hoàng Đằng được Đại Hạ phủ ký thác kỳ vọng sao?
Đây là Hạ Long Võ thứ hai?
Đệt, đừng đùa ta chứ!
Đây chính là đỉnh cấp thiên kiêu của Nhân tộc?
Đây chính là kẻ thù mà Bạch Phong một mực nhắc tới?
Tô Vũ thấy lòng thật mệt mỏi, sao y giống hệt như một tên đần vậy!
Ta hỏi Ngô Kỳ, ngươi lại lải nhải cái gì!
Hoàng Đằng nói dông dài một hồi, rất nhanh lại bảo: "Không có chuyện gì, chưa chết, quen là được. Chạy thì có thể sống, chạy không được, hiện tại còn sống thì chút nữa cũng phải chết."
"Ma Đa Na chỉ là Lăng Vân thất trọng, chúng ta liên thủ. . ."
"Tiểu hài tử đừng nói bậy!"
Hoàng Đằng quát: "Biết Sơn Hải thất trọng có nghĩa là gì không? Thấp nhất thì cũng có lực lượng từ 10 vạn khiếu, đây chính là Sơn Hải thất trọng! Thấp nhất! Yếu nhất ấy! Nếu là Văn Minh sư thì sẽ càng mạnh. . . Tiểu hài tử biết cái đếch gì, ngươi còn muốn liên thủ để giết, ta và Tần Phóng chung vào một chỗ đều không đủ để gã giết, thêm ngươi thì có thể giết nổi sao?"
Cút lẹ đi!
Nói nhảm nhiều quá!
Còn liên thủ giết Ma Đa Na, chờ chúng ta đến Lăng Vân thất bát trọng lại nói, hiện tại y mới Lăng Vân ngũ trọng, mà Tần Phóng thì mới Lăng Vân lục trọng, chưa ai tới thất trọng.
Tần Phóng từng giết Sơn Hải tam trọng, y thì giết Sơn Hải nhị trọng, đều là đỉnh cấp thiên tài, nhưng mấu chốt là thực lực không bằng người ta a.
Thấp nhất phải từ 10 vạn khiếu trở lên!
Tô Vũ đã hiểu!
Rất đáng sợ!
Sức mạnh thân thể gấp 10 lần bản thân, chiến lực thì không chỉ 10 lần đơn giản như vậy, lúc này thì hắn đã hiểu.
Tô Vũ cũng không nói nhảm, vội ném một cái nhẫn trữ vật qua, quát: "Kia là một chút Thiên Nguyên khí để cứu mạng và thuật tái sinh máu thịt, không cho phép ngươi trộm, nhớ đưa cho Ngô Kỳ. Nói cho nàng biết là ta cứu nàng, đừng tưởng rằng nàng lợi hại hơn ta. . ."
Dứt lời, Tô Vũ trong nháy mắt hóa thành một trận cương phong, thần văn chữ “Phong” bộc phát, tốc độ cực nhanh, bay vụt đi.
Chạy!
Hắn không đi theo Hoàng Đằng nữa, đi cùng nhau thì mục tiêu quá lớn, Hoàng Đằng sợ Tô Vũ liên luỵ, chính Tô Vũ cũng sợ mình mang theo hai tên vướng víu kia đây!
Một mình tốt biết bao nhiêu!
Muốn hóa gió liền hóa gió, thích hóa nước liền hóa nước.
Giày nửa Địa giai lại gia tốc, Dương khiếu nửa mở, Tô Vũ cũng là dốc hết sức lực bỏ chạy.
Hắn biết mình đánh không lại!
Vẫn nên tránh gia hỏa đệ nhất Thiên Bảng kia thì hơn, đó là kẻ mà Tần Phóng liên thủ với Hoàng Đằng đều không có cách nào bì lại, mình mà gặp thì cũng không đủ nhét kẽ răng đối phương.
Nhục thân rèn đúc chưa đến 40 đúc trở lên, căn bản đừng hòng đánh được gã.
Ít nhất cũng phải 40 đúc trở lên!
Một khi đạt tới 40 đúc, sức mạnh thân thể mới vượt qua 8 vạn khiếu, lại phối hợp ý chí lực và thần văn cùng với Dương khiếu thì hắn mới có hi vọng chiến một trân, hiện tại, quên đi thôi!
Hắn mới chỉ đạt 14 đúc!
Tính ra thì nhanh nhất cũng 10 ngày mới đúc một lần, vậy cũng phải 260 ngày, gần 9 tháng sau hắn mới có hi vọng đánh một trận.
Được rồi được rồi, ta sợ, Tô Vũ thầm lẩm bẩm, tuyệt đối đừng đuổi theo ta, đi giết Tần Phóng đi.
Hắn cũng không thấy quá lo lắng, lăn lộn ở Chư Thiên chiến trường ai mà không có chút vốn áp đáy hòm?
Nếu như không có. . . Chết thì chết thôi!
Không có bản lĩnh, ngươi đến Chư Thiên chiến trường làm gì.
Giờ khắc này, ba vị thiên tài Nhân tộc chia ba phương hướng trốn chạy, không lựa chọn tụ tập cùng một chỗ, mọi người chưa quen thuộc với nhau là một, mà dù liên thủ cũng không thể là đối thủ của Ma Đa Na là hai, vả lại thật sự gặp phải còn có thể sẽ bị Ma Đa Na một mẻ hốt gọn.
Đồ đần mới làm như vậy!
Phân tán ra để chạy, Ma Đa Na mạnh hơn nữa thì giết một người xong muốn đi tìm giết người thứ hai cũng khó khăn.