Tô Vũ giết Lôi Tuyệt, còn chưa tiêu sái được một phút đồng hồ thì đã một lần nữa tiến vào con đường điên cuồng chạy trốn.
Cùng lúc đó.
Nhân tộc đại bản doanh.
Hạ Hầu gia nhận được chiến báo từ tiền tuyến, y đứng lên, nhịn không được mắng: "Ta tưởng rằng là do tiểu tử kia gây tai hoạ, kết quả. . . lại là Tần Phóng, mẹ nó!"
Tần Phóng thế mà lại dẫn Ma Đa Na qua!
Hỗn đản kia so với Tô Vũ còn biết gây họa hơn.
Mắng xong, Hạ Hầu gia yếu ớt cảm khái: "Ai, ta đang nghĩ, gã Lôi Tuyệt kia có phải quá yếu rồi không? Lôi Đình Thần Tộc không được à?"
Không nghĩ thì thôi nhưng mà vừa tưởng tượng liền thấy hãi hùng, kia chắc chắn là Tô Vũ rồi!
Đáng sợ!
Hắn mới đến chiến trường mấy ngày thế mà đã giết Lôi Tuyệt luôn rồi?
Mẹ nó, người đùa ta sao?
Hoàng Đằng gặp Lôi Tuyệt đại khái có thể thắng, cơ hội chém giết là có, nhưng chưa hẳn sẽ nhẹ nhàng, dù sao đó cũng là kẻ đã giết qua Sơn Hải. Nhưng Tô Vũ mới bao nhiêu tuổi? Hoàng Đằng thì bao nhiêu tuổi? Tô Vũ tu luyện mấy ngày? Hoàng Đằng thì đã tu luyện bao lâu?
Tim Hạ Hầu gia mệt mỏi quá!
Một bên, Ngô gia lão thái bỗng nhiên hỏi: "Hắn thật sự là Tô Vũ?"
Tình báo từ tiền tuyến truyền về, Tần Phóng nói đó là Tô Vũ, Tần Phóng không biết Tô Vũ, nhưng hắn ta đã nói vậy thì khẳng định có mấy phần đạo lý.
"Không phải!"
Hạ Hầu gia phủ nhận, đúng vậy, nhận thì sẽ phiền toái, cẩn thận lại dẫn vô địch ra mặt.
Đương nhiên, hiện tại còn chưa xác định, vô địch cũng sẽ không tùy tiện vì một Tô Vũ mà tự mình hạ tràng, làm thế, không cẩn thận sẽ dẫn phát vô địch chi chiến.
Y đương nhiên biết đó là Tô Vũ, nhưng mà y không thể nhận.
Thừa nhận thì sẽ có phiền toái lớn.
Ngô gia lão thái khẽ gật đầu, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Tiểu hỏa tử có tình nghĩa lắm, vì cứu Kỳ Kỳ mà độc thân mạo hiểm, ai, cũng xứng với Kỳ Kỳ!"
". . ."
Hạ Hầu gia nhìn về phía lão thái bà, một mặt ngơ ngác, ý gì thế?
"Lão phu nhân. . . chuyện đó. . . Ngô Kỳ lớn hơn hắn, mà tiểu tử kia không hợp với Đại Hạ phủ ta. . ."
"Đó là không hợp Hạ gia, không phải là Ngô gia ta!"
Ngô lão thái kỳ quái mà nhìn y, liên quan gì tới Ngô gia ta chứ?
Ngô gia ta có quan hệ rất tốt với đối phương mà!
Nhìn xem, nữ nhi của ta và tên hỗn trướng Liễu Văn Ngạn không minh bạch!
Chắt gái ta thì tự mình đuổi theo Tô Vũ tới Đại Minh phủ, ngươi nói xem những chuyện này có quan hệ gì với chúng ta không?
Tô Vũ và Đại Hạ phủ có xích mích thì cũng chỉ là hiềm khích giữa hắn với đơn thần văn nhất hệ và Hạ gia, quan hệ giữa hắn và Ngô gia rất tốt, hiểu chưa?
Ngữ khí Hạ Hầu gia trì trệ: "Lam Lam nhà ngươi. . ."
Ngô lão thái khẽ gật đầu, cũng thế.
Chưa hẳn cần phải tác hợp Tô Vũ với Ngô Kỳ, Lam Lam cũng giống vậy, chỉ là Lam Lam quá yếu, đối với thiên kiêu như Tô Vũ, nhỏ yếu sẽ dễ dàng mất mệnh. Kỳ Kỳ có tướng mệnh cường giả, nàng đi theo Tô Vũ cũng không sợ nguy hiểm, vả lại càng có thể cân nhắc quật khởi trong nguy cấp.
Về phần Tô Vũ có thể sẽ tùy thời mất mạng bất kỳ lúc nào. . .
Ngô lão thái hiểu rõ đạo lý này, nhưng đối với bà hay nữ nhân của Ngô gia mà nói, dù chỉ nở rộ một khoảnh khắc thì cả đời này cũng sẽ không hối hận. Bà quá rõ ràng tính tình nữ nhân của Ngô gia.
Tìm kẻ yếu, tìm người bình thường rồi đàng hoàng giúp chồng dạy con. . . Đây là mong ước của nữ tử thông thường. Nữ nhân Ngô gia hoặc là không gả, nếu gả thì phải gả cho tuyệt thế thiên kiêu, dù có chết thì cũng phải nở rộ huy hoàng!
Ngô lão thái thầm nghĩ những chuyện đó, nam nhân khác không xứng với chắt gái tuyệt thế vô song của bà, về phần Hoàng Đằng. . . Tên kia nói năng ngọt xớt, bà nhìn mà đau gan, không muốn để ý tới.
Hoàng Đằng với mập mạp chết bầm trước mặt này có tính cách hơi tương tự, bà gặp một lần đã chán ghét gia hỏa có tính cách ấy, thiên tài đến mấy thì cũng không được.
Hạ Hầu gia giống như cảm nhận được ý ghét bỏ từ đối phương, không khỏi phiền muộn!
Lão thái thái này, ngươi còn dám ghét bỏ ta?
Nói đi nói lại. . . Năm đó y thật đúng là muốn cưới Ngô Nguyệt Hoa, kết quả Ngô Nguyệt Hoa khinh bỉ y nên mới không diễn ra mối hôn nhân này, mà lão thái thái đây cũng đòi hủy hôn ước đã có từ trước. Hừ, toàn bộ Ngô gia đều không phải kẻ tốt lành gì!
Hiện tại thế mà họ lại để mắt tới Tô Vũ, tâm tư lão thái thái kia… y đúng là phục sát đất rồi.
. . .
Tô Vũ vượt gió mà chạy.
Tốc độ cực nhanh.
Thần văn chữ “Kiếp” của Tô Vũ vẫn luôn nhảy nhót không ngừng, điều này khiến Tô Vũ cực kỳ phiền muộn, liên tục chửi má nó, chẳng lẽ gã ma tộc kia đang đuổi theo ta sao?
Ta xui xẻo như vậy à?
Ngươi đuổi theo ta làm gì?
Đi mà truy sát Tần Phóng đi chứ!
Dọc theo con đường này, Tô Vũ gặp núi đào núi, gặp nước hóa thủy, gặp rừng cây hóa mộc, tốc độ nhanh đến kinh người nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác nguy cơ ở sau.
Ngũ Hành độn thuật bị hắn dùng đến nhuần nhuyễn vô cùng, nhưng vẫn không cách nào bỏ rơi được sự truy đuổi của đối phương.
. . .
Cùng một thời gian.
Ma Đa Na tóc tím nhàn nhã sải bước đi ở trong hư không, phảng phất như đang thưởng thức phong cảnh bốn phía.
Kiêu ngạo?
Không, đây là tự tin.
Tự tin tới từ người đã trảm Sơn Hải thất trọng, sự tự tin còn mạnh mẽ hơn cả khi trước.
Thiên tài Nhân tộc cách gã còn xa.
Dù gặp phải Sơn Hải đỉnh phong thì năng lực bảo mệnh của gã vẫn có, về phần Nhật Nguyệt. . . Trừ phi gặp được Nhân tộc Nhật Nguyệt cảnh, nếu không Nhật Nguyệt Yêu tộc, Thần tộc đều không dám tùy tiện đánh giết Ma Đa Na.
Thần Ma còn cần liên thủ, bao gồm cả Yêu tộc bây giờ cũng muốn liên thủ, cùng nhau áp chế Nhân tộc.
"Tô Vũ?"
Gã tiếp tục tiến lên, phía trước kia là Tô Vũ sao?
Tần Phóng và Hoàng Đằng cũng coi như người quen cũ.
Gã hơi mất hứng thú.
Hai người này trừ phi tấn cấp Lăng Vân thất trọng thậm chí là bát cửu trọng thì mới có hi vọng chiến với gã, nhưng đó cũng chỉ là có hi vọng.
Có đôi khi, nuôi mấy đối thủ thế lực ngang nhau cũng là một loại lạc thú.
Về phần lỡ như bị lật thuyền, vậy thì liền lật đi.
Không trấn áp được đương đại thì làm sao chứng đạo vô địch?
Dù cho chứng đạo vô địch thì cũng không thành được vô địch tầm cỡ như Đại Hạ vương.
Ma Đa Na ngược lại càng muốn mở mang thêm kiến thức về thực lực của người mới, tỉ như cái tên không biết là Thôi Lãng hay Tô Vũ kia, đối thủ như thế mới thú vị, không phải sao?
"Thiên Diệt thành!"
Xa xa, gã đã thấy tòa cự thành rộng lớn, bầu không khí xung quanh cực kỳ thần bí mà tang thương, là sự tồn tại bất diệt.
Cổ thành như thế phân bố tại toàn bộ Chư Thiên chiến trường.
Ma Đa Na từng tới cổ thành một lần nhưng lại không phải ở Thiên Diệt thành, ở nơi đó, gã cũng từng đạt được một ít cơ duyên, đương nhiên, cũng tao ngộ chút nguy cơ.
"Cổ thành. . . Thiên Diệt!"
Ánh mắt gã thâm thúy nhìn về phía tòa cổ thành to lớn mơ hồ ẩn hiển xa xa, đôi mắt ánh lên ý cười, Tô Vũ muốn vào thành sao?
Nơi này chưa chắc đã là chỗ an toàn.
Có lẽ còn nguy hiểm hơn cả gã!
Càng là thiên tài thì càng nguy hiểm.
Đây chính là Chư Thiên chiến trường!
Chư Thiên chiến trường là nơi nhắm vào thiên tài, đương nhiên, vượt qua nguy cơ thì chính là kỳ ngộ, cho nên ở nơi ấy thiên tài mới có thể đạt được sự trưởng thành nhanh nhất.