Tô Vũ gõ cửa hồi lâu mà con nai nọ vẫn không mở cửa, hắn cũng không quá để ý.
Đổi thành hắn thì hắn cũng sẽ cố thủ không ra ngoài.
Chỉ là hắn muốn dọa nó, trả thù việc ban nãy nó hại hắn khốn đốn một phen mà thôi.
Tô Vũ không để ý tới con nai nữa, hắn dọc theo đường bên ngoài tiếp tục đi về phía trước. Hai bên đường, phòng ốc đều đóng chặt cửa, có một số chỗ cũng không phải nơi ở, nhìn càng giống như là cửa hàng, bất quá không biết bán cái gì, hoặc là có người dám ở đây mở tiệm hay không.
Đi một hồi, hắn thấy được một căn phòng, tấm bảng gỗ phía trên vẽ hình một con sói.
Đây là cư dân bản địa?
Tô Vũ nghĩ đến chân dung con nai còn chưa hoàn thành, nói như vậy, đây là hình ảnh đã hoàn thiện, con sói này chính là cư dân nơi đây rồi?
Hình ảnh con sói cũng là màu máu làm người ta phải sợ hãi.
"Ai!"
Tô Vũ thở dài một tiếng, hắn có rất nhiều điểm nghi vấn nhưng lại không có ai giải thích tình huống cho hắn. Người đeo mặt nạ của Liệp Thiên các cho hắn rất ít tư liệu, tên kia chỉ giới thiệu trên đại thể một chút tình huống, căn bản không hề nói tỉ mỉ.
Mà địa phương quỷ quái này đêm hôm khuya khoắt không có ai tồn tại.
Muốn hỏi thì cũng không có người để mà hỏi.
Thái độ của giáp sĩ ở cửa thành trước đó rất được, nhưng đối phương một mực canh ở cửa thành, có thể sẽ không tới nơi này, hoặc là có nhiệm vụ gì hay là hạn chế gì đó.
Rất nhanh, Tô Vũ vừa tìm được một cái phòng trống, đứng tại cửa phòng, hắn bỗng nhiên hô to: "Có người sống không? Tới đây đi, tâm sự nào!"
". . ."
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời vào nhà!
Đừng có gặp phải tử linh, nếu không sẽ rất phiền toái, hắn cần lưu cho mình một đường lui.
Hơn nửa đêm, hắn rống to một tiếng như này chỉ sợ đã hù dọa không ít người.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, thật sự quá mê mang.
Tòa thành cổ này, hắn căn bản không biết nên đi đâu, tìm chỗ nào.
Hiện tại hắn rất hi vọng Ma Đa Na ra đây tâm sự, chỉ cần không động thủ, chúng ta có thể tùy tiện trò chuyện.
"Ma Đa Na có ở đây không? Đến tâm sự đi!"
Hắn đang gào thét, dưới bóng đêm, trên đường phố, một đội giáp sĩ 10 người cưỡi tuấn mã cấp tốc chạy về phía hắn.
Giáp sĩ dẫn đầu bị hắc giáp bao khỏa, chỉ lộ ra một đôi con mắt tối tăm, trong mắt lãnh sắc lấp lóe, nhìn về phía Tô Vũ, miệng thốt ra tiếng thông dụng, lạnh lùng quát: "Lớn mật! Đêm khuya không cho phép ồn ào! Nhanh chóng vào nhà!"
Cuối cùng Tô Vũ cũng đã nhìn thấy người sống!
Là vật sống!
Bởi vì ngọc cảm ứng có biểu hiện, về phần có phải người hay không thì cái này không rõ ràng, tại nơi đây hắn rất khó cảm ứng ra đối phương có phải là người hay không, trừ phi đối phương bộc lộ ra nguyên hình.
"Sơn Hải cảnh!"
Tô Vũ cảm ứng một chút, một vị Sơn Hải, 9 vị khác đều là Lăng Vân, rất mạnh.
Tại địa phương quỷ quái này, cường giả hiển nhiên không ít.
"Vị tướng quân này, ta mới đến, không hiểu rõ lắm quy củ nơi đây, có thể trò chuyện một chút được không?"
Tô Vũ tươi cười bổ sung: "Không để ngươi phải trò chuyện không công đâu."
Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một thanh Huyền binh, cười ha hả nói: "Tướng quân có thể chỉ điểm ta một vài điều được không?"
Nếu là vật sống, vậy thì sẽ có nhu cầu.
Có tiền sẽ có thể sai khiến quỷ thần mà!
Nào ngờ gắc giáp cường giả lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, quát: "Đi vào!"
Tô Vũ cười khan, "Tướng quân, các ngươi là thủ vệ trong thành sao?"
"Đi vào!"
Hắc giáp cường giả lại quát: "Còn dám ồn ào, chém chết không tha!"
Tô Vũ khẽ nhíu mày, rất nhanh, lại khôi phục tiếu dung, "Tướng quân, ta chỉ hỏi thăm tình huống một chút thôi, ngươi biết Ma Đa Na không? Ta là bạn hắn. . ."
Ầm!
Hắn còn chưa dứt lời, tướng lĩnh mặc hắc giáp đã đâm trường thương ra, Tô Vũ vội phóng vào phòng, một tiếng ầm vang, cửa phòng bị trường thương chấn run lên, truyền ra tiếng động dữ dội.
Ngoài cửa, hắc giáp tướng lĩnh lạnh lùng hừ một tiếng!
Trong mắt gã u mang lấp lóe.
"Đã tới Thiên Diệt cổ thành thì thành thật cho ta, tuân thủ quy củ nơi đây! Quân tuần đêm làm việc mà cũng dám kháng mệnh!"
Trong phòng, Tô Vũ nghe gã nói vậy thì không khỏi nhíu mày.
Cửa phòng không bị phá hư, mà đối phương cũng không bị trừng phạt gì hết, khả năng là có liên quan tới việc gã là thủ vệ nơi này.
Cũng bất quá ỷ vào bản thân là thủ vệ cổ thành mới dám lớn lối như vậy.
Đặt ở bên ngoài thì bọn họ chỉ là cường giả tiểu tộc hoặc là gia hỏa bị phá diệt giới vực, là kẻ lưu lạc mà thôi.
Kết quả đến nơi đây, bởi vì quy củ nên dù là thiên tài đại tộc thì cũng không dám làm gì bọn họ.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, tòa thành cổ này lại không phải là của các ngươi, nó đã tồn tại từ xa xưa, các ngươi cũng chỉ là ở nhờ thôi.
Tô Vũ bất đắc dĩ, được rồi, ăn nhờ ở đậu, tạm thời không rõ ràng tình huống, đừng trêu chọc làm gì.
Giả sợ ấy hả, ta cũng biết.
Tô Vũ lại lần nữa hô: "Tướng quân, có thể làm phiền hỏi một chút không, Ma Đa Na ở trong này sao?"
"Ngậm miệng, ồn ào lần nữa ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi cổ thành!"
Ngoài cửa, vị tướng lĩnh giận dữ quát lớn một tiếng.
Mà Tô Vũ thì biến đổi sắc mặt, vờ yếu ớt nói: "Tướng quân, cư dân cổ thành cùng thủ vệ cũng không có khả năng cả một đời không ra ngoài cổ thành đúng không? Nhất định sẽ có lúc đi ra, tội gì phải bất cận nhân tình như thế!"
Ngoài cửa, gã tướng lĩnh nọ nghe thế thì kinh ngạc, gia hỏa Nhân tộc đang uy hiếp mình sao?
Gã không ngờ tới lại có người dám ở bên trong tòa thành cổ này uy hiếp quân tuần đêm.
Gã lạnh lùng nói: "Nhân tộc chớ chọc giận ta! Tưởng rằng trốn trong phòng thì có thể không e ngại? Quân tuần đêm có trách nhiệm điều tra đạo tặc, bản tướng có thể xin mở phòng của ngươi ra, ngươi muốn tìm cái chết sao?"
". . ."
Đệch!
Còn có vụ này nữa hả?
Đương nhiên, Tô Vũ không sợ gã.
Đối phương là Sơn Hải, nhưng cảm giác cũng chỉ là Sơn Hải nhất nhị trọng, Tô Vũ thật sự không sợ.
Nhưng ở đây lại phát sinh xung đột với thủ vệ quân trong thành, một khi trêu chọc tới vị thành chủ Nhật Nguyệt cửu trọng thì mới là đại phiền toái.
Tô Vũ ủy khuất phiền muộn!
Mẹ nó, ta chỉ muốn hỏi thăm tình huống, ngươi không trả lời thì thôi, phách lối làm cái gì!
Một thanh Huyền binh mà vẫn thấy chướng mắt!
Thôi được rồi, nên nhẫn thì vẫn phải nhẫn nhịn một chút, thăm dò rõ ràng tình huống xem xem có thể giết gia hỏa ngoài kia hay không, hoặc là trước khi đi thì tìm gã, xử lý gã. . .
Dù sao, hiện tại Tô Vũ cũng có vô số suy nghĩ, sau một khắc, hắn khúm núm nói: "Tướng quân bớt giận, ta mới đến nên cái gì cũng không hiểu, có mạo phạm thì kính nhờ tướng quân đại nhân đại lượng. . ."
Dứt lời, hắn lại bảo: "Chuôi Huyền binh này của ta coi như là lễ vật bồi tội với đại nhân đi!"
Dứt lời, hắn liền mở cửa ném một thanh Huyền binh ra ngoài, sau đó lại đóng vội cửa phòng.
Hắc giáp tướng lĩnh đưa tay bắt lấy thanh Huyền binh, trong mắt u mang lóe lên một cái, dò xét một lượt thanh Huyền binh này, chất lượng đẳng cấp đều không tệ. Gã lạnh nhạt bảo: "Không cho phép ồn ào thêm, Thần Ma cũng tốt, Nhân tộc cũng được, ở đây thì đều phải thành thật cho ta!"
"Nhất định!"
Ngoài cửa, đội ngũ 10 người rời đi, tiếng vó ngựa ở trong màn đêm rất rõ ràng.
Tô Vũ thầm mắng!
Chờ xem!
Huyền binh của ta dễ cầm như vậy sao?
Định vị ngươi!
Chờ đó đi!
Hắn quay đầu nhìn căn phòng mới vừa vào, còn tốt, lớn hơn so với trước đó không ít, cùng lắm không được thì đêm nay nghỉ ngơi một đêm ở đây vậy, hẳn là trời cũng sắp sáng, chờ trời sáng lại đi ra hỏi thăm chút tình huống.
Tô Vũ uể oải, cổ thành. . . thật sự quá tà môn, được rồi được rồi, đêm nay hắn sẽ nghỉ ngơi trước, lãng phí một đêm thì một đêm đi, hắn dừng lại củng cố cảnh giới cũng tốt.
Ngày mai hắn sẽ đi tìm người để tìm hiểu tình huống, trong thành có lẽ cũng có Nhân tộc, trước đó tại cửa ra vào hắn đã gặp vị lão giả Nhân tộc, hình như khi đó ông ta cũng đang định vào thành.
Tô Vũ tùy ý ngồi xuống ghế dựa, lúc này, chữ "Kiếp" lại nhảy lên một cái.