Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1407 - Chương 1407: Bắc Cầu Tìm Quan Hệ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1407: Bắc Cầu Tìm Quan Hệ
 

Vừa đi vừa tâm sự, chốc lát sau, hai người Liễu Văn Ngạn đã thấy Thiên Đoạn cốc, đao khí vẫn tung hoành khắp nơi như cũ, nhưng rõ ràng đã yếu hơn trước kia không ít.

Liễu Văn Ngạn nhìn thoáng qua, cảm khái nói: "Thiên Đoạn cốc, Đại Hạ vương. . . Chiếc lực của Đại Hạ vương rất mạnh, trong số các vô địch cũng thuộc hàng đỉnh cấp, đáng tiếc. . ."

"Đáng tiếc?"

Tô Vũ nghi hoặc, đáng tiếc cái gì?

Liễu Văn Ngạn giải thích: "Đáng tiếc bị Hạ gia liên lụy, bao gồm cả đa thần văn hệ, kỳ thật cũng tính là Hạ gia truyền thừa! Phủ trưởng đời thứ nhất Hạ Thần chính là người Hạ gia, là huynh đệ của Đại Hạ vương. Sau này vì Hạ gia mà đao của Đại Hạ vương không còn bén nhạy như trước nữa."

Truyền thừa của Hạ gia thật sự rất mạnh.

Đa thần văn hệ là do bọn họ sáng lập, Chiến giả đạo cũng cực kỳ cường hãn, Đại Hạ phủ đương nhiên có tư cách cuồng ngạo, và chắc chắn Đại Hạ vương cũng phải có tư cách hung hăng càn quấy.

Bất quá, đáng tiếc đại nhi tử của ông vì chứng đạo mà chết rồi, nhị nhi tử thì thực lực không mạnh, sắp tới đại tôn tử Hạ Long Võ cũng sắp chứng đạo, lại bị vạn tộc nhằm vào, lần lượt những chuyện này liên tục diễn ra khiến đao của Đại Hạ vương đã không còn sát khí cùng nhuệ khí mãnh liệt như trước.

Hết thảy đầu nguồn phiền toái đều nằm tại Đại Hạ phủ, Hạ Long Võ cũng vậy mà đa thần văn cũng thế, đầu nguồn đều ở đây.

Liễu Văn Ngạn cảm khái một tiếng, lại nói: "Đại Hạ vương thủ ở Nam Nguyên không ít năm, có lẽ ngươi cũng nhận biết."

"Ta biết?"

Tô Vũ giật mình, cũng đúng nhỉ, hắn có biết chuyện có cường giả từng ở Nam Nguyên để bảo vệ Liễu Văn Ngạn một quãng thời gian. Nhưng người đó là Đại Hạ vương sao?

Không biết a.

"Ai vậy?"

"Trước kia ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ có một lão đầu trông cửa, ngươi còn nhớ không?"

". . ."

Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Có chút ấn tượng, thế nhưng ta mới vừa vào học phủ không lâu thì ông ấy liền đi, là Đại Hạ vương thật à?"

Trong trí nhớ của hắn, đúng là có một lão đầu giữ cửa ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ. Người hơi mập, thoạt nhìn hết sức khỏe mạnh, thế nhưng Tô Vũ đến học phủ chưa tới nửa năm thì đối phương đã rời đi, nghe nói là về hưu, cho nên Tô Vũ cũng không quá để ý.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ bỗng nhớ tới một chuyện: "Ta thì không ấn tượng lắm, nhưng Hạo Tử có quen đấy. Ta nhớ có một lần Hạo Tử trộm một bình rượu của cha hắn, uống một nửa, còn lại một nửa cho ngài ấy. Hừm, kể ra thì Đại Hạ vương cũng hơi kẹt xỉ. Lão sư, ngài ấy đã uống nửa bình rượu của Hạo Tử, thế mà lại không cho cậu ta chỗ tốt gì."

". . ."

Liễu Văn Ngạn chỉ muốn bịt miệng hắn, "Ngươi ở đây thì nói qua loa thôi, à không, tại đây tốt nhất cũng đừng nói. Thiên Đoạn cốc có quan hệ rất lớn với Đại Hạ vương, có lẽ sẽ bị ngài ấy cảm ứng được."

Địa phương khác thì không có gì, nhưng nơi này thì Đại Hạ vương hoàn toàn có khả năng cảm ứng được.

Im miệng ngươi đi!

Cẩn thận bị Đại Hạ vương chém chết.

Còn về chuyện Trần Hạo cho người ta nửa bình rượu. . . Ngươi cũng không thấy ngượng mồm à? Liễu Văn Ngạn vẫn nhớ vụ này, khi đó mới vừa vào học, Trần Hạo trộm rượu trong nhà tới trường uống, uống nhiều quá, cuối cùng nhất định phải lôi kéo Đại Hạ vương người ta uống, Đại Hạ vương còn chưa chụp chết cậu ta đã là không tệ rồi!

Nghĩ đến đây, ông liếc mắt nhìn hắn, "Hắn trộm rượu là do ngươi giật dây à?"

". . ."

Tô Vũ đầy mặt vô tội, "Thật sự không phải ta, lão sư, không phải chuyện xấu nào của cậu ta làm cũng do ta xúi đâu."

Nói xong, hắn vội chuyển chủ đề: "Không nghĩ đến Đại Hạ vương lại trấn giữ ở Nam Nguyên học phủ lâu như vậy, tính ra thì ta có thể xem là học sinh của Đại Hạ vương đúng không?"

". . ."

Cái logic gì thế này?

Làm sao ngươi lại biến thành học sinh của Đại Hạ vương rồi?

Đây là quan hệ bắn đại bác cũng không tới, thế mà ngươi cũng có thể liên tưởng ra được, thật giỏi!

Liễu Văn Ngạn lười phản bác hắn, theo chân Tô Vũ cùng một chỗ nhảy vào Thiên Đoạn cốc.

Bởi vì sự tình vây giết thiên tài mấy hôm trước, cho nên nơi này hiện tại không có ai. Kỳ thật trong ngày thường cũng hiếm người lui tới. Người nào nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại chạy đến nơi không có chỗ gì tốt như Thiên Đoạn cốc làm chi.

Trừ phi tu luyện đao pháp, có lẽ sẽ tới quan sát đao của Đại Hạ vương một phen. Dù sao thì Đại Hạ đao vốn nổi tiếng vạn giới.

Khai thiên vô số đao!

Hiện tại rốt cuộc đã mở ra bao nhiêu đao, ngoại trừ chính Đại Hạ vương thì có lẽ không ai biết rõ.

. . .

Liễu Văn Ngạn và Tô Vũ tìm một địa phương tương đối thích hợp để ẩn giấu rồi ngồi xếp bằng xuống.

Liễu Văn Ngạn chậm rãi nói: "Cho ngươi mượn thần văn không phải là để ngươi đi chịu chết, ta là thấy ngươi áp chế không nổi sát tính, đã vậy thì nên giết đi, giết đỏ cả mắt, giết tới thoải mái, giết tới nôn, giết tới khi chán ngán mới thôi!"

Phương thức dạy bảo của Liễu Văn Ngạn xưa nay vẫn luôn khác biệt.

Ông vẫn như năm đó, ăn nói văn nhã, nói chuyện không nóng không vội, chậm rãi từng tiếng: "Sát tính thường là do biệt khuất mà thành. Ngươi càng biệt khuất, sát tính càng nặng! Chờ ngươi giết đủ rồi thì sẽ tới lúc không muốn giết nữa, vậy thì hẵng ngừng lại."

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Liễu Văn Ngạn lại nói: "Từ khi ngươi còn bé đã bắt đầu nảy sinh sát tính, có lẽ là vì khi đó thường xuyên nếm qua đau khổ, một mực ôm lấy nhẫn nhịn, chờ tới lúc lớn lên, hai cánh cứng cáp rồi liền cảm thấy không ăn được thua lỗ nữa, aiiz, cũng là do nghẹn quá lâu mà ra!"

Tô Vũ lần nữa gật đầu, đúng thế.

Đêm nào cũng phải điên cuồng trốn chạy.

Đêm nào cũng bị “giết”!

Đêm nào cũng phải choàng tỉnh dậy trong cơn đau đầu muốn bùng nổ mà lại không thể làm gì.

Người nào có thể không biệt khuất?

Ai mà không phẫn nộ?

Ai mà không cảm thấy phẫn hận?

Chẳng qua là trước kia không có thực lực mà thôi, không có cách, chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng bây giờ Tô Vũ đã khác, hắn không muốn nghẹn một cục tức nữa.

Liễu Văn Ngạn đương nhiên hiểu rõ hắn. Từ năm 13 tuổi đến 18 tuổi, Tô Vũ là do một tay ông dạy dỗ.

Tô Vũ nghĩ gì, làm cái gì, thật ra nhiều ít ông đều biết được.

Mấy năm đó chính là thời kỳ phản nghịch.

Thế nhưng thời kỳ phản nghịch của tiểu tử này, hắn lại không gây chuyện, một bộ dáng vẻ hài tử ngoan ngoãn. Đó là bởi vì hắn không có tư cách càn quấy.

Nhưng bây giờ thực lực đã có, những oán niệm và nghẹn khuất trong lòng nhiều năm tự nhiên sẽ muốn phát tiết.

Nghẹn càng lâu, tổn thương càng lớn.

Cho nên ông sẽ không khuyên Tô Vũ bình tâm trở về Nhân cảnh. Hắn muốn giết, cứ để hắn giết, chỉ cần học cách tự bảo vệ bản thân là đủ rồi.

Vả lại bây giờ Tô Vũ mà trở về thì sẽ là gánh nặng cho vô địch, gánh nặng cho chính hắn.

Hắn ở Nhân cảnh bắt buộc phải nhịn xuống, nhưng ở đây thì có thể tha hồ mà phát tiết, phát tiết xong hẵng về. Dù vô địch vạn tộc có bất mãn thì cũng còn chưa tới mức đích thân tới tận Nhân cảnh để bắt hắn.

Nhân tộc không thiếu vô địch, cũng sẽ không tùy ý vô địch vạn tộc giết tới Nhân cảnh.

Còn về chuyện giao Tô Vũ ra. . . Theo danh khí ngày càng lớn, địa vị ngày càng cao, người chống lưng cho hắn cũng nhiều, vậy thì còn ai dám chủ động mở miệng bán đứng Tô Vũ?

Liễu Văn Ngạn cũng là nhìn thấu hết thảy, xem thấu hết thảy, lúc này mới dung túng để hắn tiếp tục gây chuyện.

Tại đây giết người vẫn tốt hơn là về Nhân cảnh nhẫn nhịn, vả lại giết nhiều thiên tài còn có thể thu hoạch được chỗ tốt.

Tối thiểu có thể làm cho thực lực Tô Vũ tiến thêm một bước.

Tất cả những thứ này Tô Vũ còn chưa nghĩ thấu triệt để, hắn chỉ biết là lão sư đang giúp đỡ mình, không đánh giá rằng mình làm sai, vậy là đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment