Liễu Văn Ngạn hỏi: "Ta còn giữ 14 viên thần văn Nhật Nguyệt, ngươi muốn có thần văn loại hình nào?"
Tô Vũ nói thẳng: "Phải nhìn thử toàn bộ cái đã. Nhìn xem thần văn của Ngũ Đại có phối hợp với thần văn của ta, với cả biển ý chí của ta có thể dung nạp hay không. Lão sư, ngài cho ta dùng thì có ảnh hưởng gì tới ngài không?"
Liễu Văn Ngạn đáp: "Không có, kỳ thật biển ý chí của ta không gánh nổi ngần ấy thần văn Nhật Nguyệt, hầu hết đều phong ấn, 14 viên thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong, có mấy cái thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu tấn cấp. . . Dĩ nhiên, chỉ là có dấu hiệu thôi, thế nhưng cũng đã chèn ép biển ý chí của ta dữ dội rồi."
"Ngươi mà lấy đi được mấy cái thì còn có thể giảm nhẹ bớt áp lực cho ta."
Tô Vũ ngoài ý muốn nói: "Lão sư, chính ngài cũng có thần văn của mình, chi bằng ngài dứt khoát phá toái thần văn của Ngũ Đại để thần văn của ngài hấp thu đi, như vậy ngài mới sớm tấn cấp tới Sơn Hải Nhật Nguyệt!"
"Như vậy sao được!"
Liễu Văn Ngạn không vui, nhìn hắn chằm chằm nói: "Không cho phép làm loạn! Sư tổ ngươi. . . Hừm, dựa theo bối phận của ta thì ngài là sư tổ ngươi, dựa theo Bạch Phong bên kia thì xem như ông ấy là Tằng sư tổ. Tóm lại ngài đã lưu những vật này lại cho ta, ta mà phá toái toàn bộ thì ta sẽ chết không nhắm mắt!"
Tô Vũ bĩu môi, không nói gì.
Kỳ thật hắn vẫn luôn muốn nói, Ngũ Đại hại người rất nặng!
Bản thân Ngũ Đại thì sướng rồi, nhưng ông chết đi lại để lại vô số gánh nặng cho Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm, bao gồm cả Hạ Vân Kỳ, Trần Vĩnh bọn họ đều khổ cả một đời.
Ngũ Đại ngược lại tốt, ngang ngược càn rỡ, danh tiếng tại vạn giới lớn đến đáng sợ.
Ông chết xong, quăng gánh toàn bộ món nợ lên người đám truyền thừa của ông.
Người khiến Tô Vũ kính nể là Liễu Văn Ngạn, người mang tới cho hắn cảm giác quan hệ sư đồ thân cận chính là Bạch Phong, hắn đạt được bia thần văn chiến kỹ là do Trần Vĩnh cho, Hồng Đàm thì tặng hắn Cục lông nhỏ.
Ngũ Đại không cho hắn cái gì, nhưng phiền toái ông treo trên đầu hắn thì không ít.
Hắn luôn cảm thấy tiếc thay cho Liễu Văn Ngạn. Nếu không vì Ngũ Đại, dựa vào thiên phú của mình, ít nhất Liễu Văn Ngạn hiện tại đã chân chính là cường giả Nhật Nguyệt, càng không đến mức lâm vào tình cảnh cửa nát nhà tan, thậm chí bây giờ còn phải lang bạt kỳ hồ tại Chư Thiên chiến trường.
Liễu Văn Ngạn đoán được tâm tư của hắn, thản nhiên nói: "Không cho phép nghĩ những thứ này! Đó là sư phụ ta, thời điểm ngài phong quang, ta đã đi theo hưởng thụ sự phong quang ấy. Vậy thì lúc nghèo túng, mắc nạn, ta đương nhiên phải thừa nhận hết tất cả những thứ này! Nếu sư phụ ta không chết, trở thành Văn Minh sư vô địch duy nhất của Nhân cảnh, ta đây cũng sẽ hưởng thụ mọi hào quang của ông ấy, ngươi ngẫm xem có đúng không?"
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu: "Đúng, lão sư nói không sai! Cho nên khi lão sư ngài mắc nạn, ta nhất định cũng theo ngài gánh chịu hết thảy!"
Liễu Văn Ngạn cảm thấy hơi phiền lòng.
Cũng phải, dù sao Ngũ Đại đích thật không có quan hệ trực tiếp với Tô Vũ, hắn nghĩ thế cũng không sai.
Vả lại tiểu tử này kỳ thật vẫn là người hết sức trọng tình trọng nghĩa.
Hắn là đồ đệ của ông, đương nhiên chỉ nghĩ cho ông, lại không quen biết gì Ngũ Đại, sao có thể vì Ngũ Đại mà suy nghĩ?
"Thôi, bỏ qua đi, vào chính sự nào!"
Liễu Văn Ngạn nói: "Thần văn Nhật Nguyệt rất mạnh mẽ, nhất là thần văn đỉnh phong, độ phối hợp giữa thần văn của ta và lão sư rất cao. . . Chính xác là cao tới dọa người. Ta nghĩ cũng là vì lý do này nên lão sư mới lựa chọn để ta kế thừa. Có lẽ ngài đã sớm chuẩn bị từ trước khi chứng đạo. Việc này nói ngươi nghe rồi thôi, không cần thiết nhắc tới với người ngoài."
Tô Vũ gật đầu, hiểu rõ.
Ngũ Đại biết mình có thể sẽ thất bại, cho nên mới chuẩn bị sẵn.
Ngẫm lại cũng phải, dựa vào tính cách của Ngũ Đại, nghe nói tại Chư Thiên chiến trường hết sức càn rỡ, cho nên thời điểm chứng đạo phải chuẩn bị tinh thần bị người ta tập kích cũng là lẽ thường.
Mà việc này kể ra cũng là nhắc nhở chính mình.
Mình nên chuẩn bị từ trước, tránh tới lúc bị người đánh chết thì lại làm liên lụy thân nhân.
Trong lòng Tô Vũ thầm nhạo báng Ngũ Đại một phen, nhưng hắn không dám nói ngay trước mặt Liễu Văn Ngạn.
Vốn dĩ hắn chẳng thân thiết gì với Ngũ Đại, có điều dù sao ngài ấy cũng là sư phụ của Liễu lão sư.
Liễu Văn Ngạn hít sâu một hơi, đoạn nói: "Thử xem sao. Ngươi dùng ý chí lực thăm dò vào biển ý chí của ta đi, tiếp xúc với thần văn thử. Nếu bài xích thì ngươi sẽ bị đá ra ngoài."
"Lão sư, thích hợp không?"
Tô Vũ đã từng đưa ý chí lực thăm dò vào biển ý chí của người khác một lần, chính là lần giúp Triệu Lập đúc binh.
"Không có việc gì!"
Liễu Văn Ngạn không bận tâm lắm, "Lần trước tiểu tử Bạch Phong đã thăm dò vào rồi. Có bí mật gì thì tên kia đã sớm biết, hắn còn không đáng tin cậy bằng ngươi nữa là!"
Tô Vũ gật đầu, có lý.
Lão sư của mình là tên miệng rộng, bí mật gì cũng không giấu được. Cứ nhìn vào việc mình đi theo Bạch Phong chỉ mấy tháng nhưng đã biết không ít bí mật của anh là có thể thấy, vị sư phụ này căn bản là ruột để ngoài da.
Nếu Liễu Văn Ngạn đã nói vậy, Tô Vũ cũng không nhiều lời.
Ý chí lực cụ hiện, hóa thành tiểu nhân thăm dò vào biển ý chí của Liễu Văn Ngạn. Vừa thăm dò hắn vừa vui vẻ bảo: "Lão sư, dựa theo sách vở ghi chép, hành động của chúng ta bây giờ chính là thể hiện sự thân thiết giữa tri kỷ với nhau nhỉ?"
"Khụ khụ khụ!"
Liễu Văn Ngạn ho khan mấy tiếng, ý chí lực gợn sóng, trực tiếp đá văng Tô Vũ ra ngoài, cả giận mắng: "Bớt nói nhảm!"
Má nó.
Tri kỷ cái đầu ngươi.
Tô Vũ nhún nhún vai, lần nữa thăm dò vào, còn thuận miệng trấn an: "Lão sư, không có chuyện gì, lần trước ta và Triệu lão sư cũng đã thử qua như thế. Ta có kinh nghiệm, ngài đừng gạt bỏ ta là được."
Liễu Văn Ngạn đen mặt.
Tô Vũ lại thiếu đánh bổ sung thêm: "Lão sư, yên tâm đi, ta sẽ không nói cho sư nương, à không, sẽ không nói cho ba vị sư nương đâu."
". . ."
Ngươi đi chết luôn đi!
Liễu Văn Ngạn vô lực chửi bậy, sao tiểu quỷ này lại lắm lời như thế?
Toàn nói mấy chuyện không đứng đắn!
Mà ở đối diện, ý chí lực của Tô Vũ đã tiến nhập vào khoảng không mênh mông, trống trải tựa như biển cả.
Đúng vậy, là biển cả.
Tô Vũ đã tận mắt nhìn thấy biển ý chí của Triệu Lập, hết sức khổng lồ.
Ý chí lực của Triệu Lập rất mạnh là bởi vì nhiều năm sử dụng Khoách Thần quyết.
Thế nhưng hiện tại Tô Vũ mới phát hiện biển ý chí của Liễu Văn Ngạn còn lớn hơn nhiều so với Triệu Lập, đúng là gặp quỷ!
Phải biết Liễu Văn Ngạn mới là Đằng Không a.
Tô Vũ ngốc trệ bên trong, mà hóa thân ý chí lực của Liễu Văn Ngạn cũng vừa lúc trôi nổi tới bên cạnh hắn.
Tô Vũ tò mò hỏi: "Lão sư, sao biển ý chí của ngài lớn dữ vậy?"
"Ngươi thử chống đỡ thần văn Nhật Nguyệt trong 50 năm xem, tự khắc sẽ hiểu!"
Liễu Văn Ngạn qua loa trả lời, nói nhảm, ta không bị nó chấn chết chết, thế thì dĩ nhiên thức hải sẽ được mở rộng.
"Lão sư, vậy vì sao ngài chỉ là Đằng Không?"
Không thích hợp!
Biển ý chí cường đại như vậy, lẽ ra ngài phải tấn cấp từ lâu rồi mới phải.
"Ý chí lực không được lấp đầy."
Liễu Văn Ngạn trả lời: "Biển ý chí quá mạnh mẽ cũng vô dụng, không có đủ ý chí lực để bổ sung thì cũng như không!"
"Vả lại thần văn của lão sư tuy cường đại nhưng cũng không phải là của chính ta, thần văn của ta thì lại không mạnh."
Tô Vũ gật đầu, hắn thấy được.
Bên cạnh thần văn Nhật Nguyệt có vô số tinh thần nho nhỏ toàn chuyển, xem ra đó chính là thần văn của Liễu lão sư.
Thật nhiều.
Ngài rốt cuộc đã vẽ ra bao nhiêu cái?
Cảm giác nhiều hơn 18 viên. Nhưng hắn nhớ thần văn chiến kỹ của Liễu Văn Ngạn chỉ có 18 viên thần văn thì phải.
"Lão sư, ngài phác họa ra bao nhiêu thần văn?"
"Trước đó là 66 viên, sau này Bạch Phong giúp ta phá toái những viên thần văn không thuộc về Nhân tộc, hiện tại chỉ còn lại 24 viên."
". . ."