Cùng lúc đó.
Ám Ảnh vệ đã vòng qua Dục Hải bình nguyên, sắp sửa chạy tới cửa thành, còn không biết chính mình đang bừng bừng nhiệt huyết đi cứu người nhưng lại bị người ta coi là gân gà.
Tô Vũ không cần cứu viện!
Không chỉ không cần, mà ngược lại hắn còn phải bận tâm vì sự an toàn của bọn họ.
Miễn cho hắn lỡ tay hố chết cả bọn cùng một chỗ.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ đang kế thừa viên thần văn thứ hai và thứ ba của Diệp Bá Thiên.
Viên thần văn có lực sát thương mạnh mẽ chính là chữ “Lục”.
Lục trong Sát Lục.
Vốn dĩ Tô Vũ đã có thần văn chữ “Sát” đạt tới tứ giai, cũng không tính là yếu.
Giờ phút này hắn lại lấy được một viên thần văn vô cùng mạnh mẽ, tàn sát chúng sinh, sát lục tập hợp.
Viên thứ ba là chữ “Mưa”, không có tác dụng quá lớn, tuy rằng có thể triệu hoán mưa to, cũng xem như thần văn tương đối hung hãn, bất quá nó còn chưa tới Nhật Nguyệt đỉnh phong, tự bạo miếng thần văn để lấy năng lượng thì rất phù hợp.
Đến tận đây, Tô Vũ đã có được ba thần văn Nhật Nguyệt.
Mà Liễu Văn Ngạn thì còn thừa lại 11 viên thần văn.
Được rồi, đến lúc này thì ông không còn quan tâm nhiều ít nữa. 11 viên thần văn, lưu lại một hai cái trọng yếu nhất là được, còn lại thì lần này sẽ tùy thời mà phá toái để bùng nổ chiến lực giết người. Sau đó sẽ phá toái tiếp để bổ sung ý chí lực cho biển ý chí của mình.
Dù sao mấy viên thần văn này cũng không phải của ông, ảnh hưởng khi phá toái cũng không lớn, biển ý chí có thể tiếp nhận được.
Về phần thần văn của chính ông thì còn có 24 viên thần văn Nhân tộc. Trong khi thần văn chiến kỹ của ông chỉ có 18 cái trung tâm, không cần phải bổ sung thần văn ngoài định mức.
Phá toái nhiều thần văn Nhật Nguyệt như vậy, rất nhanh ông có thể bổ sung hoàn thiện biển ý chí của chính mình.
Hiện tại đại bộ phận thần văn của ông đều là tam giai, không tới tứ giai.
Đợi hấp thu dư vị thần văn của lão sư xong thì muốn đến tứ giai sẽ không khó.
Hai sư đồ không ngừng thương lượng, không ngừng hoàn thiện kế hoạch của mình.
Nơi đây là Thiên Đoạn cốc, bị đao khí của vô địch bao phủ, cho nên dù có thiện bói toán nhưng Tiên tộc thì cũng khó mà tính ra được cái gì.
Huống chi cũng không có bất kỳ người nào nghĩ đến việc Tô Vũ không chỉ đã rời khỏi thành trì, mà hắn còn chuẩn bị bẫy chết ngược lại những cường giả tới giết hắn. Không một ai cân nhắc qua, một tên Lăng Vân cỏn con sẽ dám làm như vậy.
Nhưng hiện tại, có!
Hai sư đồ thương lượng một hồi, Tô Vũ đi đầu một bước, đơn độc đi dò xét tình huống, bảo trì truyền âm phù thông suốt, một khi cửa thành mở ra thì hắn mới gọi Liễu Văn Ngạn tới.
Tô Vũ cũng nhắc Liễu Văn Ngạn vứt bỏ điểm bảng, thời điểm đào vong mà mang theo cái này sẽ rất nguy hiểm.
Cũng không biết lão Liễu từ chỗ nào lấy được thứ đồ chơi này.
Một kế hoạch phản săn giết cấp tốc hoàn thành, bắt đầu khởi động.
. . .
Bên ngoài Thiên Diệt thành.
Càng ngày càng đông cường giả đổ xô tới.
Giờ phút này, người đến vây xem trò vui không ít, dĩ nhiên, người đến vì muốn giết Tô Vũ lại càng nhiều.
Khoảng cách cửa thành mở ra còn có một ngày.
Lúc này, từ nơi xa có một nhánh đội ngũ đi tới, đội ngũ này không mạnh, tổng cộng bảy tám người, một vị Sơn Hải dẫn đầu, còn lại đều là Lăng Vân cùng Đằng Không.
Mà Tô Vũ cũng đang trà trộn ở trong đó.
Đây là một nhóm người tạm thời gom góp lại, kỳ thật cũng là vì đến xem trò vui, thuận tiện nhìn một chút xem có cơ hội cùng cơ duyên nhặt nhạnh cái gì đó hay không.
Tại Chư Thiên chiến trường, nơi nào có nguy hiểm thì nơi đó sẽ có cơ duyên, đây là điều ai cũng biết.
Bất quá một hai người thì mọi người không yên lòng lẫn nhau, nhiều người, bảy tám vị, thì có thể yên tâm hơn một chút.
Dạng đội ngũ nhỏ như thế rất phổ biến ở ngoài thành.
Tô Vũ cùng đi theo, so với lúc trước thì hiện tại bên này náo nhiệt hơn nhiều.
Đương nhiên, tụ tập ngay trước cửa thành thì không có ai, dù cho không thấy những vị cường giả Nhật Nguyệt đó hiện thân thì mọi người cũng thừa biết là bọn họ đang ẩn mình ở trong hư không. Không ai ngu ngốc mà đi tùy tiện chiếm cứ địa bàn, miễn cho lát nữa cửa thành vừa mở, ở cửa thành bùng nổ chiến đấu, cái kia nhất định phải chết.
Người thông minh đều lựa chọn đứng từ xa quan sát cuộc vui.
. . .
Tô Vũ dùng ngọc cảm ứng dò xét số lượng cường giả trong phương viên ngàn mét xung quanh cửa thành.
Nhất là Nhật Nguyệt cảnh!
Đương nhiên, cũng phải nhìn xem Nhân tộc có phái ai tới hay không. Quan sát tình huống, có thể sớm đánh tiếng một phen, tránh để bọn họ vào thành, vướng bận kế hoạch của hắn.
Bất quá không cần cảm ứng Tô Vũ liền biết có cường giả Nhân tộc tới.
Đối phương dứt khoát không thèm ẩn giấu, đầy mặt sát khí, đứng đợi ngay phụ cận cửa thành.
Trịnh Bình!
Tô Vũ hơi ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại cũng không cảm thấy bất ngờ. Vị này trước đó hẳn chưa đi xa, hiện tại tới đây cứu viện cũng là điều hợp lý.
Nói thật, cường giả Đại Hạ phủ không ai là không có huyết tính.
Nếu không có huyết tính thì cũng sẽ không tại Chư Thiên chiến trường giết ra cái thanh danh muôn vàn người biết tới như bây giờ.
"Trịnh Bình đến rồi!"
Cũng tốt!
Trong lòng Tô Vũ thầm nhủ, đối phương là người đáng tin. Có thể xem tình huống, câu thông với ông ta một chút.
Có điều ông ấy chỉ là Nhật Nguyệt sơ kỳ, không cần thiết phải vào thành làm gì. Trịnh Bình cứ tranh thủ đi đón Tần Phóng là được rồi, đại khái sẽ không ai dám cản đường Tần Phóng, miễn cho trêu chọc tới chỗ Đại Tần vương.
Đối với Tô Vũ, toà cổ thành này chính là cái quan tài khổng lồ!
Một nơi rất thích hợp để giết người, đồng thời để chôn thây kẻ địch.
Tô Vũ muốn mượn dùng một đám Tử Linh làm đao.
Thanh đao này vô cùng sắc bén không nói, còn không cần phải để ý đến việc đao có đứt đoạn hay không.
Quả nhiên là tiện ích trăm bề.
Hôm nay mà không giết chết được một đám Nhật Nguyệt này thì hắn sẽ cảm thấy rất có lỗi với bọn chúng. Nhiều Nhật Nguyệt như vậy nhiệt tình tới vây giết hắn. Tô Vũ hắn chỉ là một Lăng Vân, có tài đức gì mà có thể dẫn tới nhiều cường giả như thế.
Ngàn mét xung quanh cổng thành, Tô Vũ dò xét một thoáng, Nhật Nguyệt thế mà có tới 12 vị, cộng thêm Trịnh Bình nữa là 13 vị!
Thật là đủ coi trọng chính mình!
Tô Vũ âm thầm cười lạnh, yên tâm, ta sẽ chuẩn bị một cái chết chu đáo nhất cho các ngươi.