Ngoài cửa thành.
Tô Vũ nhìn chung quanh, dáng vẻ có chút kích động, thấp giọng hỏi han: "Đại nhân, ngài nói nơi này là dễ tiếp xúc với cường giả nhất, có đúng không? Sẽ không có chuyện một lời không hợp liền giết ta, hơn nữa còn có thể được thu làm đồ đệ?"
Vị cường giả Sơn Hải kia liếc qua nhìn Tô Vũ, thời khắc này, Tô Vũ đang hóa thân thành chủng tộc mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Thiết Dực điểu nhất tộc!
Đương nhiên, hắn không có cánh.
Này không trọng yếu, hóa thân hình người, mang theo một ít điểm đặc thù của chủng tộc là được, tại Chư Thiên chiến trường, nhân hình vẫn rất được hoan nghênh.
Nhân tộc như thế, Thần Ma như thế, Tiên tộc cũng không khác gì.
Mấy cường tộc đều không ngoại lệ, hóa thân hình người tại Chư Thiên chiến trường là việc rất đỗi bình thường.
Nghe mấy lời Tô Vũ hỏi, vị Sơn Hải kia liền thấp giọng đáp: "Chính mình đi tìm, không có ai tới đây mà tự rêu rao mình là kẻ dễ nói chuyện cả."
Tô Vũ bày ra sắc mặt như đưa đám, nhìn chung quanh một thoáng, cuối cùng nhìn về phía vị Nhật Nguyệt duy nhất lộ diện, Nhân tộc Trịnh Bình.
Thấy hắn nhìn Trịnh Bình, vị Sơn Hải bên cạnh không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đối phương là Nhân tộc!
Gia hỏa Nhân tộc, nói hung tàn thì cũng không tính quá hung tàn, nhưng y vừa nhìn liền biết vị này là ai, Đại Hạ phủ sát phôi, chọc vào ông ta. . . tiểu tử Thiết Dực điểu nhất tộc cẩn thận biến thành đồ nhắm!
Bên cạnh, có sinh linh thấy hắn nhìn chằm chằm Trịnh Bình liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông ta là Nhân tộc Đại Hạ phủ!"
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, "Đại Hạ phủ? Đại Hạ Văn Minh học phủ đối ngoại tuyển nhận vạn tộc học viên, mọi người biết không? Các ngươi nói xem, có thể vì vậy mà ông ta chịu thu nạp thiên tài vạn tộc hay không? Niên tuế của ta mặc dù lớn một chút, có điều. . ."
"Nhân tộc a. . . Tốt nhất ngươi vẫn không nên dính tới bọn họ thì hơn!"
Có sinh linh tốt bụng lần nữa nhắc nhở. Nhân tộc tuy rằng vô cùng mạnh mẽ, vả lại nó cũng biết chuyện Đại Hạ phủ xác thực có tuyển nhận học viên vạn tộc, nhưng. . . vẫn là đừng đi, quá nguy hiểm.
Huống chi, Nhân tộc cũng giết không ít Thiết Dực điểu nhất tộc.
Thiết Dực điểu nhất tộc không tính là chủng tộc phụ thuộc Nhân tộc. Thiên Mã tộc còn tạm được. Tốt nhất ngươi nên đi tìm cường giả Thần tộc thử xem sao. Thiết Dực điểu nhất tộc chủ yếu vẫn là bang trợ Thần tộc chinh chiến.
Tô Vũ gật gật đầu, không nói thêm cái gì.
Tùy tiện nói một chút mà thôi, cũng không phải hắn thật muốn bái sư Trịnh Bình.
Chỉ là hắn muốn tìm lý do để bắt chuyện, đừng quá lộ liễu sấn sổ tới là được.
Hắn lại không biết kênh truyền âm phù của Trịnh Bình, cho nên cứ thử nhìn một chút lại nói.
Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí xê dịch về hướng bên kia, sinh linh cử động giống như hắn cũng không ít. Ở bất kỳ đâu thì Nhật Nguyệt cũng là đại năng, lần này khó được có nhiều Nhật Nguyệt đồng thời xuất hiện tại đây như vậy, không quan tâm như thế nào, tất cả mọi người đều muốn xem thử một chút, coi bản thân có hi vọng bái nhập Nhật Nguyệt môn hạ hay không.
Về phần bái nhập Nhật Nguyệt môn hạ, bộ tộc này cùng chủng tộc của mình có xung đột hay không thì hầu hết sinh linh đều không đoái hoài tới. Trên chiến trường, kẻ rời rạc độc hành không ít. Bình thường nếu không phải thiên tài của một chủng tộc, hoặc không phải là một mình tìm kiếm cơ duyên, vậy thì bọn chúng đều không quá coi trọng xuất thân chủng tộc như vậy.
Tô Vũ tới gần Trịnh Bình, Trịnh Bình không buồn liếc mắt, đương nhiên không thèm quản đám cặn bã như hắn.
Một đám tôm cá nhãi nhép mà thôi!
Vô duyên vô cớ sát lục thì không cần thiết, bất quá nếu còn dám tới gần, ông sẽ đánh chết toàn bộ.
Giờ phút này, Trịnh Bình hết sức phiền lòng.
Cường giả các tộc tới không ít, nhưng Nhân tộc bên này thì chỉ có duy nhất một mình ông, thậm chí bên Đại Tần phủ cũng không cử người đến, đây là thái độ mặc kệ Tần Phóng sao?
Đại Tần phủ đang nghĩ cái gì vậy?
Còn có, Đại Minh phủ cũng không thấy ai, Chu Thiên Đạo cũng mặc kệ rồi?
Nhân tộc hiện tại gần như trở thành trò chê cười của vạn giới!
Vạn tộc tới nhiều cường giả như vậy, Nhân tộc thân là tộc cường hãn, lại chỉ có một mình ông là kẻ mới vừa vào Nhật Nguyệt xuất hiện.
Tại đây, Nhật Nguyệt sơ kỳ thì có bản lĩnh gì để dùng, Thần Ma Tiên Long các tộc đều có Nhật Nguyệt cao trọng đến kia kìa.
Khoảng cách giữa Nhật Nguyệt cao trọng và kẻ mới vào Nhật Nguyệt như ông là cực lớn, tối thiểu đối phương muốn giết ông là chuyện không khó.
Bây giờ, cửa thành còn chưa mở.
Một khi mở ra, ông muốn đi tìm Tô Vũ, không sớm thì muộn cũng phải xảy ra một trận tử chiến, phiền toái thật!
Tâm tình của ông lúc này thật sự rất tệ.
Nếu đám tiểu sinh linh kia mà dám mò tới gần, ông chắc chắn sẽ giết chết hết thảy.
Tô Vũ có thể cảm ứng được khí tức của cường giả trong phương viên ngàn mét.
Đâu chỉ có 12 vị Nhật Nguyệt!
Mấy cường tộc cũng không chỉ tới một vị Nhật Nguyệt, Thần tộc tới hai vị, Ma tộc tới ba vị, xem bộ dáng là sợ Ma Đa Na xảy ra chuyện. Long Tằm nhất tộc cũng tới, Huyền Khải nhất cũng tộc tới, Phá Sơn ngưu nhất tộc, Tiên tộc đều tới hai vị. . .
Vụn vặt lẻ tẻ cộng lại, giờ phút này phụ cận phải tầm trên dưới 20 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh.
Mà Nhân tộc thì vẫn chỉ có một mình Trịnh Bình.
Đang lúc Trịnh Bình phiền não tột độ, bỗng nhiên có một tiếng rít chấn thiên phóng qua.
Một lát sau, một đạo thân ảnh màu đen hạ xuống.
Khí tức băng hàn lập tức bao trùm bốn phương!
Trịnh Bình mừng rỡ!
Bốn phía thoáng có chút rối loạn, không gian chấn động, một lát sau, có người lạnh lùng cất tiếng: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi cũng muốn xen vào việc này?"
Diệp Hồng Nhạn đến rồi!
Cường giả Nhật Nguyệt cao trọng.
Tại vạn tộc, danh tiếng của bà không nhỏ, dĩ nhiên, có quan hệ rất lớn đối với vị chất tử kia của bà.
Diệp Hồng Nhạn lăng không đi tới.
Không nhìn Trịnh Bình, không thèm đáp lời người vừa mới chất vấn. Bà trực tiếp đi thẳng về phía vị Nhật Nguyệt của Huyền Khải nhất tộc.
Trong hư không, ánh mắt một vị áo giáp màu vàng óng ánh khẽ biến.
Mà giờ khắc này, Diệp Hồng Nhạn không nói lời nào.
Đạp không phóng tới.
Sau một khắc, một thanh trường kiếm diệu bắn thiên địa, "Giết!"
Tiếng “giết” này vang tận mây xanh.
Oanh!
Một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, vị Huyền Khải tộc kia phun ra ngụm máu đen, lảo đảo rút lui vài trăm mét, mà lúc này có một người đi ra chắn ở giữa Diệp Hồng Nhạn và đối phương. Kẻ vừa xuất hiện cũng là nữ nhân, Tiên tộc Minh Hòa.
Minh Hòa tiên tử nhìn về phía Diệp Hồng Nhạn, đạm mạc nói: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi muốn làm cái gì?"
Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng cất tiếng: "Minh Hòa, ngươi dám nhúng tay vào chuyện của ta?"
Minh Hòa vẫn đạm mạc như cũ, "Ngươi muốn nhấc lên chiến tranh? Đại Minh phủ biết không?"
"Chiến tranh? Với đám phế vật Huyền Khải tộc kia hay là với Tiên tộc ngươi?"
Diệp Hồng Nhạn vung trường kiếm trong tay, ánh sáng lóa mắt lóe lên, bà nhìn về phía Minh Hòa, lạnh lùng nói: "Minh Hòa, ta muốn giết hắn, ngươi dám ngăn trở?"
Minh Hòa hờ hững đáp: "Huyền Khải tộc đang cùng Tiên tộc ta kết minh. Nhân tộc chớ có nhúng tay, bằng không. . . Diệp Hồng Nhạn, ngươi đảm đương không nổi! Diệp Bá Thiên đã ngã xuống, đây không còn là thời đại của Diệp Bá Thiên nữa rồi!"
Cháu ngươi đã chết!
Đây không phải thời đại mà Diệp Bá Thiên còn có thể hoành hành chư thiên, đây không phải là thời đại mà gia hỏa cuồng vọng kia có thể áp chế mọi thiên kiêu vạn tộc.
Đây là thời đại mới!
Nhân tộc bây giờ đang trong tình cảnh cực kỳ gian nan, Diệp Hồng Nhạn ngươi chẳng lẽ còn hi vọng Đại Minh phủ sẽ vì ngươi mà ra mặt?
"Càn rỡ!"
Trường kiếm trong tay Diệp Hồng Nhạn tiêu xạ, ầm ầm một tiếng, nguyên khí nổ tung, "Tên của cháu ta là thứ mà rác rưởi như ngươi có thể đề cập sao?"
Diệp Hồng Nhạn hết sức bá đạo!
Cũng hết sức hung hăng càn quấy.
Ngươi cũng xứng?
Minh Hòa ngươi đến xách giày cho cháu ta cũng không xứng, còn dám gọi thẳng tên húy?