Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn không ngừng vang lên. Mà giờ khắc này, vô số vị cường giả bốn phía đều hiển hiện thân ảnh, nhìn về phía chiến trường kiếm mang lấp lánh xa xa.
Bao gồm cả vị Nhật Nguyệt Huyền Khải tộc trước đó bị đánh lui cũng đang tránh qua một bên quan sát.
Trong lòng hắn kỳ thật vô cùng bất đắc dĩ, Huyền Khải tộc không ngờ lần này lại trở thành lý do chiến tranh giao phong!
Đây không phải là lựa chọn tốt!
Có điều lúc bấy giờ hắn cũng không biết phải làm sao.
Nhân tộc bên kia đã giết hai vị thiên tài trên Liệp Thiên bảng, một vị Nhật Nguyệt, nhiều vị cường giả Sơn Hải Lăng Vân khác.
Nếu hôm nay mà Huyền Khải tộc không lộ diện, vậy sau này không còn cách nào lăn lộn ở Chư Thiên được nữa.
Nhưng lộ diện. . . lại rất phiền toái!
Tiên tộc. . . Kỳ thật Tiên tộc cũng không phải là chủng tộc tốt lành gì.
Minh Hòa nói rằng bọn hắn cùng Tiên tộc kết minh, bất quá làm gì có chuyện đó, trước đó cũng đâu thấy nàng ta nói gì với hắn. Vả lại cách đây không lâu, Tiên tộc Đạo Thành còn vừa mới giết Ngân Khải của tộc bọn họ. . .
Có điều lúc này, Nhân tộc đang giận chó đánh mèo Huyền Khải tộc, cho nên mới dẫn tới chuyện lớn như vậy.
Dù Nhân tộc có mặc kệ Tô Vũ thì cũng không có nghĩa là bọn họ nguyện ý để Huyền Khải tộc tùy tiện gây sự.
Xem thái độ của Diệp Hồng Nhạn liền biết, vừa đến đã xuống tay với hắn, hết lần này tới lần khác Diệp Hồng Nhạn lại cường hãn dọa người.
Bà là Nhật Nguyệt cao trọng cảnh, thực lực tương đương với Minh Hòa. Cường giả như vậy, bá đạo thì bá đạo nhưng cũng sẽ không tùy tiện dấy lên chiến tranh.
Nhưng đối phương vừa đến đã muốn giết hắn, rõ ràng Nhân tộc cũng không quá coi trọng Huyền Khải tộc.
Ngươi muốn chiến tranh, cái kia tùy ngươi!
Đối với Tiên tộc, Thần tộc, Ma tộc, Nhân tộc cũng không đến nỗi hung hăng lấn lướt như thế.
Điều này khiến tiểu tộc như hắn thật bi ai. Cho dù Huyền Khải vương của bọn họ rất cường hãn thì cũng không được, cường hãn hơn nữa thì cũng chỉ là một vị vô địch.
Trong mắt đỉnh cấp đại tộc, tiểu tộc Bách Cường cũng chỉ đến thế mà thôi, trừ phi Bách Cường bọn họ liên minh.
Có điều nghe là đã biết đây là chuyện bất khả thi.
Tiếng ầm ầm kéo dài không ngớt, dĩ nhiên không ai muốn nhúng tay.
Một lát sau, tiếng ầm ầm tiêu tán.
Diệp Hồng Nhạn cùng Minh Hòa đều thối lui một bước, liếc nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Tiên tộc cùng Nhân tộc còn chưa triệt để vạch mặt.
Một người một tiên, đều là Nhật Nguyệt cao trọng đỉnh cấp cường giả.
Tại đây mà thật sự phân ra sinh tử thì sẽ quấy nhiễu đến chính sách của cao tầng. Diệp Hồng Nhạn dù sao cũng là tướng lĩnh trấn thủ Chư Thiên phủ, có nhiều điều tất nhiên hiểu rõ trong lòng.
Bà giết Huyền Khải tộc thì không sao, nhưng giết Minh Hòa... Không nói có thể làm được hay không, coi như có thể, tốt nhất cũng phải âm thầm giết.
Hai vị này đều là Nhật Nguyệt cao trọng, mặc dù chỉ giao thủ ngắn ngủi trong chốc lát nhưng vẫn gây ra động tĩnh cực lớn. Giờ phút này, không ít người dồn dập lui tránh.
Cường giả Nhân tộc tới rồi, vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.
. . .
Cách đó xa xa, Tô Vũ ngạc nhiên đến ngây người.
Diệp Hồng Nhạn đến rồi!
Đây chính là người của Đại Minh phủ, lão bà của Ngưu phủ trưởng. Vị này xuất hiện ở đây là ý tứ của Đại Minh phủ sao?
Rất mạnh a!
Trong nháy mắt hai bên giao thủ, khí tức gợn sóng bốc lên dữ dội đến dọa người.
Xem thái độ của vị Huyền Khải nhất tộc kia liền biết. Tô Vũ tuy không dám dò xét, nhưng ngọc cảm ứng vẫn có thể nhận ra, dựa theo cường độ điểm sáng hiển thị thì tối thiểu hắn cũng là Nhật Nguyệt tam trọng.
Kết quả Diệp Hồng Nhạn dễ dàng chém một kiếm, dưới tình huống bị Minh Hòa ngăn trở vẫn có thể làm cho đối phương thổ huyết rút lui.
Thật lợi hại!
Ngưu phủ trưởng cũng là Nhật Nguyệt thất trọng, mà ít nhất Diệp Hồng Nhạn cũng là như thế. Thực lực đôi phu phụ này quả nhiên đáng gờm.
"Làm sao liên hệ với bà ấy bây giờ?"
Tô Vũ không nghĩ tới việc Đại Minh phủ sẽ cử người đến.
Nhưng so với Trịnh Bình, Diệp Hồng Nhạn thật sự đáng tin cậy hơn nhiều.
Mặc dù hắn chỉ gặp qua một lần.
Nhưng vị này chính là cô cô của Ngũ Đại, kỳ thật xem như một trong số chỗ dựa của đa thần văn hệ. Bây giờ vạn tộc vây giết Tô Vũ, có thể nói một phần nguyên nhân thuộc về vị chắt tử của Diệp Hồng Nhạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Vũ bỗng nhiên thầm mắng một tiếng trong lòng!
Má nó.
Ta thật ngu.
Nhật Nguyệt thất trọng a, rất mạnh mẽ.
Chẳng lẽ hắn đã quên, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hầu gia thì làm sao lại té xỉu ư?
Chẳng qua là theo thời gian, thực lực hắn càng mạnh lên, người có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn đã bớt đi so với trước, cho nên hắn nhất thời mới quên mất.
Dưới tình huống Tô Vũ không cố ý bày ra phòng ngự, hơn nữa lại ở gần một vị Nhật Nguyệt thất trọng như vậy, chỉ cần hắn tập trung suy nghĩ chuyện liên quan đến bà, chắc chắn bà có thể phát giác được một ít gì đó.
Trước đó đúng là hắn quên mất vụ này!
Cũng không có việc gì, trước đó coi như nhớ ra thì cũng chưa chắc đã hữu dụng. Dù sao lão Trịnh cũng chỉ mới vừa phá Nhật Nguyệt, vả lại ông ta còn không phải Văn Minh sư, ý chí lực không mạnh, chưa hẳn đã có thể cảm ứng được suy nghĩ của Tô Vũ.
Tô Vũ lần nữa chê bai Trịnh Bình một thoáng. . . Quả nhiên, lão Trịnh hoàn toàn không biết gì cả.
Tô Vũ nghĩ đến đây liền không tiếp tục áp sát về phía ông ấy nữa, hắn bắt chước những sinh linh khác, cấp tốc lui lại, dáng vẻ tỏ ra vô cùng ảo não như thể đã mất đi cơ hội bái sư.
Lui lại mấy bước, Tô Vũ chậm rãi buông bỏ lớp phòng ngự ý chí lực của chính mình, đồng thời liên tục lặp đi lặp lại suy nghĩ: "Diệp sư mẫu, Diệp sư mẫu, ta đang ở đây, ta ở ngay sau lưng ngài này. Ta là Tô Vũ, ta là Tô Vũ!"
Hắn không ngừng lặp lại ý nghĩ ấy, nghĩ đến Diệp Hồng Nhạn.
Khoảng cách gần như thế, đối phương lại là Nhật Nguyệt cao trọng, có lẽ sẽ cảm ứng được.