Trên không trung.
Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng đạp không đi qua một bên, không định xen vào chuyện của Minh Hòa nữa. Thỉnh thoảng bà lại quét mắt một vòng nhìn tên cường giả Huyền Khải tộc kia, ánh mắt băng hàn khiến cho hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Bị nữ nhân này để mắt tới rồi!
Về phần Thần Ma thì Diệp Hồng Nhạn lười quản, dù sao cũng không giết được bọn hắn, một đám Nhật Nguyệt cao trọng, chẳng lẽ còn phải dùng ánh mắt trừng chết bọn họ?
Trịnh Bình đang định tới chào hỏi, kết quả lại phát hiện Diệp Hồng Nhạn bày ra bộ dáng người sống chớ đến gần, thấy vậy ông cũng chỉ đành từ bỏ, được rồi, bà tới đây là được.
Tối thiểu ông cũng đã có chỗ dựa!
Nhân tộc xuất hiện một vị Nhật Nguyệt cao trọng, ít nhiều cũng có thêm lực lượng.
Diệp Hồng Nhạn bên trên kỳ thật cũng đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để cứu Tô Vũ rời đi.
Rất khó!
Nơi này cường giả quá nhiều, muốn cứu người chạy thoát là việc cực khó.
Đừng nhìn bà là Nhật Nguyệt cao trọng, ở đây, kẻ có thể thủ hòa với bà không dưới năm vị, kẻ thắng được bà thì tối thiểu có đến có hai vị.
Một vị là cường giả Thủy Ma tộc, người còn lại là cường giả của Thiên Long tộc.
Tiên tộc Minh Hòa thì chỉ ngang bằng thực lực với bà mà thôi.
Một cửa thành nho nhỏ có thể khiến nhiều cường giả như vậy tụ tập cũng là điều hiếm thấy.
Bà đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, trong lòng khẽ động.
Người nào đang kêu gọi bà?
Là đỉnh cấp cường giả, cảm giác của bà hết sức nhạy bén, rõ ràng có người đang cố gắng kết nối với bà, rất mãnh liệt.
"Tô Vũ?"
Bà bất giác nghĩ tới tiểu tử này, có điều lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đừng làm rộn, ta ngàn dặm bôn ba tới đây chính là vì cứu người, hiện tại thành trì bị phong tỏa, Tô Vũ còn kẹt trong thành, nội thành tử khí bao trùm, đừng nói là cảm ứng, ngay cả truyền âm phù cũng mất hiệu lực!
Có điều loại cảm ứng có người đang kêu gọi mình càng ngày càng rõ rệt.
Ý chí lực của bà hơi khuếch tán, bao trùm bốn phương, cũng không thèm che giấu, cứ như vậy thoải mái dò xét khắp nơi, khuấy động từng vị Nhật Nguyệt khiến bọn họ không thể không kích phát ý chí lực hoặc là nguyên khí chống cự dò xét.
Nơi xa, một tôn cường giả Ma tộc lạnh lùng chất vấn: "Diệp Hồng Nhạn, ngươi muốn khiêu khích chúng ta?"
Quá mức khoa trương!
Diệp Hồng Nhạn liếc mắt nhìn hắn, thiếu đòn đáp lại: "Ngươi muốn đánh à?"
". . ."
Im ắng.
Một lát sau, vị cường giả còn lại của Thủy Ma tộc liền lên tiếng: "Không nên tùy tiện nhấc lên cuộc chiến chư thiên, chư vị đều bình tĩnh lại đi."
Diệp Hồng Nhạn không vui đáp: "Ta chỉ có một thân một mình, trước còn có cháu trai, nay hắn đã chết. Ta còn e ngại gì? Ngươi muốn chiến tranh liền chiến tranh, đừng uy hiếp ta, ta rất tình nguyện tham dự vào đấy!"
Lần nữa im ắng.
Mọi người cũng câm nín, nữ nhân này. . . Phong ma vô cùng.
Kể từ khi Diệp Bá Thiên chết xong thì tính tình bà ta càng lúc càng quái gở.
Được rồi, mặc kệ bà.
Dù sao cũng là Nhật Nguyệt cao trọng, thật sự đấu một trận thì cũng chẳng ai chiếm được lợi lộc gì.
Mà giờ khắc này, Diệp Hồng Nhạn cũng đã nhận ra căn nguyên.
Cách đó không xa có một vị Lăng Vân cảnh dị tộc đang nhìn bà.
Bà đã từng chứng kiến Tô Vũ biến thành Thôi Lãng, năng lực ngụy trang rất mạnh, có điều bà không rõ Tô Vũ có thể ngụy trang thành dị tộc hay không.
Kỳ quái!
Đây là Tô Vũ?
Đừng nói nhảm, nếu đây là Tô Vũ, vậy thì kẻ đang mắc kẹt trong thành là ai?
Bà đã nhận được tin nội thành chết rất nhiều người, không ít thiên tài và cường giả các tộc đều đang bị vây nhốt ở trong cổ ốc, tình hình trong đó đến bây giờ vẫn chưa ổn định, Tử Linh Nhật Nguyệt còn đang bao trùm thành trì.
Nếu Tô Vũ thật sự ở bên ngoài, thế thì tình huống ở trong đó là như thế nào?
Diệp Hồng Nhạn nghĩ đến sững người.
Cảm giác không dám tin!
Nhưng tiếng hô cảm ứng mãnh liệt vẫn đang diễn ra. . .
Diệp Hồng Nhạn trầm tư một chút, bỗng nhiên đưa tay chộp lấy đám Tô Vũ bên kia, mấy sinh linh tiểu tộc dồn dập biến sắc, đều không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị bà bắt đến bên tay, trong đó bao gồm cả Tô Vũ.
Diệp Hồng Nhạn nhìn về phía bọn gia hỏa này, lạnh lùng nói: "Cửa thành bị phong bế rồi, mấy người các ngươi thử tiến lên công kích ta xem xem."
"Đại nhân!"
Một con yêu tộc, trên đầu có sừng hốt hoảng xin tha: "Đại nhân, cổ thành bị phong, chúng ta căn bản không cưỡng ép phá cửa được, dù cho thật sự có thể làm được thì cũng sẽ dẫn xuất hàng loạt Tử Linh, cầu xin đại nhân tha mạng!"
Quá xui xẻo!
Nhân tộc quả nhiên là hung hăng càn quấy, vị Nhật Nguyệt này không nói lời nào đã trực tiếp bắt yêu.
Cường giả các tộc thì không buồn quản việc này, tùy tiện Diệp Hồng Nhạn muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không có quan hệ gì với bọn họ, đều là một đám tôm cá nhãi nhép, không cần để ý tới.
Thật giết chết rồi thì xem như trên lưng Nhân tộc lại gánh thêm ít tội danh, sẽ chỉ làm vạn tộc càng chán ghét và kiêng kị Nhân tộc hơn thôi.
"Ngươi đi trước đi!"
Giờ phút này, Diệp Hồng Nhạn trực tiếp bắt lấy đầu Tô Vũ, Tô Vũ vội vàng kêu lên: "Đại nhân tha mạng! Thực lực ta quá yếu, không dám đến gần cửa thành, vả lại hiện tại bên đó toàn là tử khí. . ."
Vừa chạm vào đầu hắn, ánh mắt Diệp Hồng Nhạn liền dị dạng.
Bà là người đầu tiên nhắc nhở Tô Vũ không nên để Nhật Nguyệt cao trọng đụng vào đầu mình.
Bởi vì chỉ cần chạm vào, lập tức sẽ phát hiện ra dị thường.
Sự thật chứng minh. . . Thật sự có dị thường.
Cái tên này không phải Thiết Dực điểu, chỉ là thoạt nhìn có cảm giác tương tự mà thôi!
Tô Vũ?
Thật sự là Tô Vũ?
Hắn thế mà đang ở bên ngoài, còn đang xem kịch?
Má nó.
Lão nương rất muốn mắng người!
Tất cả mọi người đều cho là ngươi đang ở bên trong, lão nương xuyên qua chư thiên, vượt qua Dục Hải bình nguyên, vạn dặm xa xôi chạy tới Thiên Diệt cổ thành, còn cùng tiện nhân Minh Hòa kia giao đấu vài chiêu để xả giận giúp ngươi, thế mà ngươi lại đang nhảy nhót ngay ở ngoài này.
Thật muốn dùng một bàn tay chụp chết hắn cho xong!
Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng nhìn Tô Vũ, nắm bắt đầu của hắn, vô thanh vô tức tiến nhập biển ý chí, Tô Vũ cũng không định phản kháng.
Diệp Hồng Nhạn nói: "Bảo ngươi đi thì ngươi liền đi! Hiện tại còn không đi, đợi chút nữa cửa mở cũng chạy không thoát. Các ngươi tụ tập ở đây lâu ngày, hẳn là rất quen thuộc với Thiên Diệt cổ thành, phải không?"
Tô Vũ thận trọng đáp: "Đại nhân, cũng coi là quen biết, nếu đại nhân cần thì ta có khả năng dẫn đường, có điều hiện tại. . . Chúng ta thật sự không vào được! Chạm vào tử khí sẽ chết trong nháy mắt đó, đại nhân, ta nguyện ý vì ngài dẫn đường!"
"Cút!"
Diệp Hồng Nhạn tiện tay ném Tô Vũ sang một bên, mấy gia hỏa bị bắt khác cũng đồng thời bị bà ném ra ngoài.
Diệp Hồng Nhạn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn tòa thành cổ kia, giống như đang trầm tư xem xét xem nên đi vào như thế nào.
Bên kia, Trịnh Bình thấy bà không có nổi cơn giết chóc lung tung thì nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Diệp tướng quân, cửa thành đại khái còn phải một quãng thời gian nữa mới mở ra, hiện tại cổ thành phong tỏa toàn bộ, không có cách nào đi vào!"
"Ta biết."
Diệp Hồng Nhạn thản nhiên chặn họng: "Không cần ngươi nhắc nhở."
Trịnh Bình thầm mắng.
Hảo tâm coi như lòng lang dạ thú!
Nữ nhân này bị lão tiểu tử Ngưu Bách Đạo kia đội nón xanh là phải lắm!