Mà giờ khắc này, Tô Vũ đang cảm ứng một thoáng thứ đồ chơi trong đầu, đây là cái gì?
Truyền âm phù?
Có vẻ rất cao cấp.
Nghĩ vậy, Tô Vũ liền thử truyền âm một câu gọi bà, quả nhiên, sau một khắc, trên truyền âm phù hiển lộ một hàng chữ.
"Làm sao ngươi lại ở ngoài thành?"
"Ta đi ra khỏi thành."
Nói nhảm!
Diệp Hồng Nhạn kiềm chế ý định muốn tát chết hắn, lần nữa truyền âm: "Mau rời đi đi, nếu ngươi đã không ở trong đó thì ta cũng sẽ lập tức rời đi!"
"Đừng mà, Diệp sư mẫu, ngài giúp ta một việc đi. Thông báo cho các cường giả Nhân tộc khác mau mau đón Tần Phóng rời khỏi. Ta muốn giết người, bằng không thì không cẩn thận lại lỡ giết lầm phe mình."
"Giết người?"
"Đúng, giết những tên kia, giết Nhật Nguyệt! Dĩ nhiên, nếu sư mẫu nguyện ý thì có thể ở lại hỗ trợ ta. Ngay khi thành trì phong bế lần thứ hai, ngài hãy cố gắng cản lại hết đám gia hỏa này, không cho bọn họ chạy ra ngoài. Còn có, nếu có cường giả nào trấn giữ ở ngoài thành, sư mẫu có thể giúp ta đuổi chúng vào trong hoặc là trực tiếp giết được không?"
". . ."
Diệp Hồng Nhạn lùng bùng lỗ tai, hơi hoảng hốt một thoáng.
Giết người?
Giết Nhật Nguyệt?
Hai lần phong thành?
Bà cũng không phải kẻ thiếu kiến thức, đương nhiên việc cổ thành phong thành bà cũng biết. Có hai loại tình huống, một loại là chủ động phong thành, một loại là bị động.
Bị động, cái kia đại biểu xuất hiện Nhật Nguyệt Tử Linh.
Chủ động, tự nhiên là Thành chủ cố ý quan bế.
Hai lần phong thành sao?
Mơ hồ trong đó, bà đã phần nào hiểu được kế hoạch của Tô Vũ.
. . .
Mà Tô Vũ không muốn đề nghị Diệp Hồng Nhạn chủ động tiến vào thành để giúp hắn giết Tử Linh.
Kỳ thật so với Liễu Văn Ngạn thì bà lại càng thích hợp hơn.
Thực lực cường đại!
Có điều lưu lại thành để đồ sát Tử Linh là việc vô cùng nguy hiểm, nếu không có sự tín nhiệm tuyệt đối, ngươi yêu cầu một vị Nhật Nguyệt liều mạng như vậy là việc vô lý, kể cả ngươi nói mình có ngọc phù xuyên qua cũng thế.
Này hết sức khảo nghiệm độ tín nhiệm a!
Tô Vũ và bà dù sao cũng không thể tính là quá thân quen, cho nên hắn sẽ không làm bà khó xử.
Ở ngoài thành ngăn cản cường giả một phen thì không sao, cũng lắm ngăn không được thì bà cứ việc chạy, dù gì cũng bảo đảm an toàn tính mạng.
Nhật Nguyệt cao trọng đương nhiên không dễ dàng chết được.
Nhưng vào thành thì lại khác biệt, một khi thành trì bị phong tỏa, rất có thể sẽ chết.
Diệp Hồng Nhạn giờ phút này cũng đoán được một ít gì đó, vội truyền âm hỏi hắn: "Ngươi muốn lợi dụng Tử Linh để giết bọn chúng?"
Bà cũng biết chuyện trước đó Tô Vũ đã gây ra náo động Tử Linh bên trong tòa thành cổ, chẳng lẽ bây giờ hắn muốn xài lại chiêu cũ?
Diệp Hồng Nhạn gạt đi: "Chớ vọng tưởng, bao gồm cả ta thì lần này có tổng cộng 7 vị Nhật Nguyệt cao trọng, nhiều như vậy, trừ phi dẫn xuất Tử Linh Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh phong, hoặc là mấy chục con Nhật Nguyệt Tử Linh vây giết thì mới được. . . Bằng không. . ."
Tô Vũ âm thầm kinh hãi.
Nhiều như thế?
Đây đều là đại nhân vật!
Vạn tộc thật đúng là cam lòng dốc hết vốn hết liếng.
Bất quá ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, chia đều ra thì mỗi bộ tộc cũng không nhiều, chỉ tầm một hai người.
Tạm được!
Diệp Hồng Nhạn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định can ngăn: "Tốt nhất ngươi nên từ bỏ đi, sát lục quá nhiều, không có kết quả gì tốt! Có lẽ ngươi có thủ đoạn thoát thân rồi. À phải, Chu Thiên Đạo đưa tin cho ta, Đại Minh phủ còn có cường giả đang trên đường đến viện binh, đến rồi thì sẽ liên hệ ta, ta kiến nghị ngươi tốt nhất bây giờ lập tức rời đi, bọn ta sẽ hộ tống ngươi cùng rời khỏi Chư Thiên chiến trường."
Còn có người tới?
Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, lão Chu ra sức như thế?
Đừng nói ông phái Ngưu phủ trưởng tới nhé?
"Người tới mạnh lắm sao?"
"Không rõ ràng, cụ thể ta không hỏi, khả năng không yếu, tối thiểu có một vị Nhật Nguyệt."
Đây là Diệp Hồng Nhạn phán đoán, đối phương chưa liên hệ với bà, có lẽ còn chưa tới.
Tô Vũ nghe mà cảm động cực kỳ. Lão Chu ra sức ghê, đã nhờ Diệp Hồng Nhạn tới cứu viện, không ngờ lại còn có một vị Nhật Nguyệt khác, tối thiểu tới hai vị Nhật Nguyệt rồi.
Bất quá cứ như vậy, phiền toái liền rơi đến trên đầu Đại Minh phủ.
Quên đi!
"Sư mẫu bảo bọn họ rời đi đi, không cần đến, thêm một vị Nhật Nguyệt kỳ thật cũng không quá ảnh hưởng cái gì. . ."
Diệp Hồng Nhạn câm nín, tiểu tử này thật phiền phức!
Đây là không nguyện ý rời đi?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một viên truyền âm phù khác của bà chấn động.
Tại Chư Thiên chiến trường, kẻ có thể biết chính xác kênh truyền âm của mình để liên hệ thì không có mấy ai.
Hẳn là người của Chu Thiên Đạo đến rồi!
Còn tưởng rằng là Ngưu Bách Đạo, nguyên lai không phải.
"Ám Ảnh vệ gặp qua Diệp tướng quân!"
Ám Ảnh vệ?
Diệp Hồng Nhạn có biết tổ chức này, là đội hộ vệ của Chu gia.
Thực lực như thế nào thì bà không rõ, nhưng nội việc Chu Thiên Đạo có thể phái người Ám Ảnh vệ tới thì cũng đủ thấy ông ta coi trọng Tô Vũ ra sao.
"Khẩu lệnh!"
Diệp Hồng Nhạn hỏi một câu, rất nhanh, một dòng chữ hiển hiện.
"Thiên Đạo hào quang, diệu bắn vạn cổ, chư thiên chi đạo, vạn cổ rực rỡ!"
". . ."
Diệp Hồng Nhạn lười chửi bậy, lời này thấy qua nhiều lần, quen rồi liền tốt. Xưa nay, Chu Thiên Đạo đều dùng khẩu lệnh này đối với cao tầng và đỉnh cấp cường giả để nghiệm chứng thân phận.
"Ám Ảnh vệ tới mấy người?"
"13 người!"
13 người, tới không ít, nhưng đây là Chư Thiên chiến trường, kẻ yếu có đến cũng vô dụng.
"Thực lực thì sao?"
"6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong, mạt tướng ám ảnh, Nhật Nguyệt thất trọng! Mặt khác còn có năm vị Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt lục trọng một vị, Nhật Nguyệt ngũ trọng một vị, Nhật Nguyệt tứ trọng một vị, tam trọng thì hai vị!"
". . ."
Đầu Diệp Hồng Nhạn ông ông, sửng sốt ngây người, nói đùa cái gì, Ám Ảnh vệ mạnh như vậy?
Hơn nữa còn có một vị cường giả cao trọng cảnh?
Cùng giai với bà?
Còn có, Nhật Nguyệt trung kỳ có ba vị, sơ kỳ hai vị, nhưng đều đã đến sơ kỳ đỉnh phong.
Còn lại 7 người kia đều là Sơn Hải đỉnh phong!
Thực lực này. . . Diệp Hồng Nhạn thật sự rung động, từ khi nào mà Đại Minh phủ bồi dưỡng được nhiều cường giả như thế?
Cộng thêm bà nữa thì ở đây có tổng cộng hai vị Nhật Nguyệt cao trọng. Thực lực này, nói thật, cưỡng ép mang Tô Vũ rời đi còn được.
Các tộc khác tuy có đến 6 vị Nhật Nguyệt cao trọng, nhưng bọn hắn cũng chưa chắc dám truy giết tiếp.
Bởi vì xảy ra đại chiến Nhật Nguyệt quy mô lớn như vậy thì tất nhiên sẽ dẫn đến đại chiến vô đich bùng nổ.
Chu gia đây là không thèm đếm xỉa rồi?
Rõ ràng bên ngoài không ai biết bọn họ có thực lực mạnh nhường này.
Nếu biết thì đã sớm nhìn chằm chằm Đại Minh phủ mà đánh.
Diệp Hồng Nhạn vội vàng thông tri cho Tô Vũ.
"Chu gia phái người tới đón ngươi, người đã đến gần phụ cận rồi!"
"Tới thật à? Sư mẫu mau bảo bọn họ rời đi đi."
"Ngươi biết bao nhiêu người đến không?"
"Nhiều hay ít?"
"13 vị, 6 vị Nhật Nguyệt, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong, trong đó có Nhật Nguyệt thất trọng!"
". . ."
Giờ khắc này, Tô Vũ chết sững.
Đệt mợ.
Tình huống gì thế này?
Lão Chu gia điên rồi hả?
Đây là điều hết Nhật Nguyệt của Đại Minh phủ tới đây?
Đại Minh phủ rốt cuộc có bao nhiêu vị Nhật Nguyệt?
Hắn không biết đến cùng có bao nhiêu, chỉ biết là lần trước hắn đã thấy có 5 vị Nhật Nguyệt. Nhưng Đại Minh phủ bên này chiến rất cố sức, Phủ chủ tự thân lên trận, còn phải dùng đến Bách Đạo các.
Bởi vậy Tô Vũ vẫn luôn cho rằng thực lực Đại Minh phủ không mạnh, bọn họ không có nhiều Nhật Nguyệt cảnh.
Thế nhưng vừa rồi Diệp Hồng Nhạn lại nói với hắn, Phủ chủ phái 6 vị Nhật Nguyệt và 7 vị Sơn Hải đỉnh phong tới đây chỉ để đón hắn rời đi!
Nói thật, giờ khắc này, khóe mắt Tô Vũ bất giác ửng đỏ cay cay, mùi vị cảm động này khó mà nói rõ ra được thành lời.
Hắn vẫn luôn tin chắc là sẽ không có ai đến cứu viện mình!
Thế nhưng một Đại Minh phủ luôn ôm thái độ bo bo giữ mình, không thích gây chuyện, lại sẵn sàng phái người tới cứu hắn?
Một mình Diệp Hồng Nhạn tới thôi đã là quá tốt rồi.
Nào ngờ. . .
7 vị Nhật Nguyệt cảnh a, hai vị Nhật Nguyệt cao trọng!