Nội thành, trong phủ thành chủ, một đạo ánh búa diệu bắn thiên địa, giữa đất trời giống như có một thanh cự phủ xuất hiện.
"Giết!"
Liễu Văn Ngạn đã ra tay rồi!
4 đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đã đủ, ông nhắm chuẩn hạ xuống một búa, âm thanh nguyên khí bùng nổ chói tai ầm vang.
Ba con Nhật Nguyệt sơ kỳ trực tiếp bị ông nện chết!
Trong chớp mắt, cổ thành chấn động, cửa thành lập tức phong bế.
Vùng trời ở phủ thành chủ lập tức xuất hiện thêm 6 đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, trong đó có 3 con là Nhật Nguyệt trung kỳ, cộng thêm trước đó đã có một con Nhật Nguyệt trung kỳ thì bây giờ tổng cộng có trọn vẹn 4 đầu Nhật Nguyệt trung kỳ và 3 con Nhật Nguyệt sơ kỳ xuất hiện.
Mà Liễu Văn Ngạn thì lập tức bạo hống một tiếng, ông không quan tâm gì nữa, trực tiếp tự bạo một viên thần văn, ầm ầm một tiếng, lại lần nữa có Nhật Nguyệt Tử Linh bị tạc chết.
Ông điên cuồng dữ dội, siết chặt cự phủ trong tay bắt đầu sát lục!
Trong hư không, ánh búa diệu bắn!
Tử khí tràn ngập toàn bộ cổ thành!
Ầm ầm!
Lần lượt từng đầu Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện, càng ngày càng nhiều.
Giết một con lại xuất hiện hai con, thực lực càng lúc càng mạnh hơn trước.
Cơ hồ là trong chớp mắt, 17 18 đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đã phóng xuất, trong đó thậm chí đã có hai con là Nhật Nguyệt hậu kỳ.
Mà Liễu Văn Ngạn cũng điên cuồng trốn chạy!
Phủ thành chủ nằm ở vòng trong, nơi này bây giờ đã có rất nhiều Nhật Nguyệt.
Trong lúc ông trốn chạy còn thuận tay bổ xuống một búa, âm thanh chói tai vang vọng, tên cường giả Huyền Khải tộc đã trốn khỏi truy sát của Diệp Hồng Nhạn bây giờ lại không thể trốn qua một búa này của ông, bị đánh chết tươi ngay tại chỗ!
Nhật Nguyệt rơi vỡ!
Mà lúc bấy giờ, Minh Hòa cùng với cường giả Huyết Hỏa ma tộc đã cảm nhận được có điều không đúng, nàng ta bạo hống hét lên: "Nhanh, giết hết bọn hắn! Bọn hắn tự bạo thần văn của Diệp Bá Thiên, không phải thật sự mạnh mẽ đâu!"
Hai người cấp tốc tách ra, một người đánh về hướng Liễu Văn Ngạn, một người thì lao tới cửa thành.
Phiền phức lớn rồi!
Cổ thành bị phong tỏa!
Mấu chốt là bây giờ đã xuất hiện gần 20 con Nhật Nguyệt Tử Linh, còn có cả hậu kỳ.
Thật sự là phiền phức lớn!
Giết cũng giết không xong, không giết thì đám Tử Linh đó có thể phá được bất luận phòng ốc nào, Nhật Nguyệt hậu kỳ thậm chí có thể mở ra phòng ốc ở các vòng trong cùng, bọn họ muốn tránh đều không có chỗ mà tránh.
Điên rồi!
Mấy ngày kế tiếp, chỉ sợ là bọn họ đều phải tao ngộ nguy cơ sinh tử, mãi đến tận khi cổ thành mở cửa lần nữa.
Mà Liễu Văn Ngạn thì đang cấp tốc tìm kiếm người sống để chém giết!
Lúc này tư thái của ông giống hệt như vô địch.
Gặp kẻ nào thì giết kẻ đó!
Trong chớp mắt, gã Nhật Nguyệt cao trọng của Huyết Hỏa ma tộc đã tới, Liễu Văn Ngạn không nói hai lời, phá không bay lên.
Trên không trung có trở ngại hay không thì ông cũng mặc kệ, vội vàng lấy viên ngọc phù xuyên qua của Tô Vũ ra dùng, ầm ầm một tiếng phá vỡ trở ngại, trong nháy mắt ông đã xuất hiện ở ngoài thành.
Mà lúc này, gã Huyết Hỏa ma tộc lại đụng phải chướng ngại.
Liễu Văn Ngạn trốn thoát thành công, không ngừng ho ra máu, vừa đột phá chướng ngại xong, một đám mây màu to lớn bèn rơi vào trên người ông.
Đó là ban thưởng vì giết Nhật Nguyệt, giết Tử Linh sẽ không có ban thưởng, nhưng trước khi đi ông đã kịp thuận tay thủ tiêu một tên Nhật Nguyệt tam trọng của Huyền Khải tộc.
Chứng kiến cảnh tượng chiến đấu kịch liệt bên ngoài, Liễu Văn Ngạn tranh thủ làm cú chót.
Cây búa lớn đã sắp tiêu tán của ông lại bị ông ném mạnh tới, Băng Hồng đang bị nhóm Ám Ảnh chém giết kịch liệt bị một búa kia trực tiếp nện cho đầu nổ tung!
"Ta đệt. . ."
Ám Ảnh phát cuồng, muốn quay người mắng chết kẻ nào vừa mới chen ngang, đây là do chúng ta giết mà. . .
Nhưng mà một búa kia nổ tung đã trực tiếp đem đối phương chia năm xẻ bảy, một đóa mây màu không quá lớn một lần nữa rơi xuống chỗ Liễu Văn Ngạn. Tuy rằng ông cũng đã góp một kích trí mạng, nhưng dù sao cũng không phải do ông giết từ đầu đến cuối, cho nên tuy Băng Hồng là Nhật Nguyệt thất trọng, cuối cùng ban thưởng của thiên địa lại không nhiều bằng ban thưởng khi ông giết gã cường giả của Huyền Khải tộc.
Liễu Văn Ngạn cũng không thèm để ý, thần văn lực lượng đã triệt để hao tổn, ông không nói nhảm, không hề ngừng lại mà thoáng chốc đã cắm đầu trốn chạy ngay lập tức!
Còn về Tô Vũ. . . Không cần phải để ý đến hắn, tiểu tử kia còn sống dai hơn cả ông nữa.
Liễu Văn Ngạn cấp tốc bỏ chạy.
Mà Ám Ảnh vệ cũng bất chấp chuyện khác, xử lý Băng Hồng xong rồi thì chuyển sang mục tiêu tiếp theo, hỗ trợ Diệp Hồng Nhạn giết chết Mặc Hà.
Giờ khắc này, từng đạo vầng trăng rơi vỡ, không ngừng có Nhật Nguyệt tử vong!
Mà hiện tại, Liệp Thiên bảng cũng đang chấn động liên hồi.
Cùng lúc đó, ở trong cổ thành, tượng đá lại giận dữ mở mắt.
Nó thật sự rất muốn mở miệng chửi bậy.
Diệp Bá Thiên!
Ngươi chết rồi mà cũng không để bổn tượng đá thanh tĩnh!
Truyền nhân của Diệp Bá Thiên ai ai cũng là kẻ hung ác, không nghĩ bọn họ lại đem đám thần văn của ông ta đi phát nổ hết rồi!
. . .
Mà lúc này Tô Vũ vừa đánh giết hai vị Nhật Nguyệt và đá bay Tần Phóng ra ngoài xong.
Hắn lại cấp tốc sát lục những cường giả đang muốn chạy trốn.
Giết!
Cầm trong tay cự phủ, hắn không ngừng sát lục liên hồi!
Ở phủ thành chủ, rất nhiều Nhật Nguyệt Tử Linh gầm thét điên cuồng, xộc thẳng tử khí bốn phương tám hướng!
Đây là Tử Linh thượng cổ!
Bọn chúng muốn tìm ra kẻ dám giết người, kẻ dám giết Tử Linh, kẻ dám quấy rối trật tự cổ thành!
Giết!
"A a a a a. . ."
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng nơi nơi, một đầu Tử Linh Nhật Nguyệt hậu kỳ đã đánh chết một vị Nhật Nguyệt cảnh trong nháy mắt!
Loạn!
Triệt để hỗn loạn!
Lúc bấy giờ, Nhật Nguyệt Tử Linh trong thành đã tiếp cận 20 đầu, mà cường giả Nhật Nguyệt từ bên ngoài đến cũng có hơn mười vị.
Hết lần này tới lần khác họ lại chẳng thể giết đám Tử Linh này!
Càng giết thì sẽ dẫn tới càng nhiều.
Giờ khắc này, Minh Hòa bay về phía Tô Vũ, lửa giận thao thiên, "Tô Vũ?"
Tô Vũ nhìn về phía nàng ta, cười ha hả đáp: "Là ta!"
Đúng lúc ấy, trong tay hắn xuất hiện một viên ngọc phù.
"Tạm biệt, Minh Hòa tiên tử. . ."
"Chết tiệt, ngươi đừng hòng trốn!"
Minh Hòa biết đó là cái gì, vừa rồi Liễu Văn Ngạn đã dùng cái này để trốn chạy.
Nàng điên cuồng phẫn nộ, cấp tốc phá không vọt tới, nàng muốn giết Tô Vũ!
Tốc độ nhanh như thiểm điện.
Nàng muốn giết Tô Vũ trước khi hắn kịp rời đi!
Mà Tô Vũ thì lại mang theo lãnh ý.
Hai viên thần văn đồng thời xuất hiện.
Chữ “Trấn” và chữ “Lục”.
Vốn hắn còn chuẩn bị lưu lại cho mình tu luyện.
Thôi được rồi, tặng cho ngươi.
Nếu ngươi đã tới thì ta liền tặng ngươi!
Sau một khắc, Minh Hòa lao đến, người còn chưa tới thì hai thần văn của Ngũ Đại đã chợt bộc phát ra ánh sáng cực kỳ chói chang.
Ngũ Đại, ngài đã hại đa thần văn nhất hệ quá thê thảm!
Đã như vậy, thần văn của ngài hãy chuộc lỗi, giúp ta giết thêm vài người đi!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, đây là tiếng thứ nhất, tiếp đó, tiếng vang thứ hai lại lần nữa truyền đến. Bấy giờ ở bốn phía, vô số Tử Linh hiển hiện!
Hàng loạt cổ ốc bị tạc hủy, lại trong nháy mắt phục hồi trở lại.
Tử Linh đồng loạt hiện lên, lít nha lít nhít Tử Linh chất đầy toàn bộ cổ thành.
Hai viên thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong trực tiếp bị Tô Vũ dẫn nổ!
Hắn không có chút do dự hay đau lòng nào!
Mà Minh Hòa thì cấp tốc rút lui, nàng cũng bị chữ “Trấn” kia trấn áp trong nháy mắt, tiếp đó chữ "Lục" nổ tung, sát khí bao trùm thiên địa!
Tiên thể của Minh Hòa bị tàn phá, không ngừng ho ra máu, cấp tốc bay ngược.
"Tô Vũ!"
Tiếng rống thê lương vang vọng đất trời, Tô Vũ súc sinh, đáng chết!
Khốn kiếp!
Nàng bị trọng thương, dưới tình huống Tử Linh giăng đầy cổ thành mà lại bị trọng thương thì ba ngày tới nàng sẽ gặp phiền phức lớn quấn thân.
Mà Tô Vũ thì cắn răng nuốt vào một giọt tinh huyết.
Thân thể hắn nổ nát!
Đại lượng huyết dịch bắn ra, giữa đất trời lại có mấy đám mây màu hạ xuống.
Tô Vũ bật cười!
"Tới thật đúng lúc!"
Là thiên địa huyền quang, ta rất thích!
Có khả năng tu bổ thân thể!
Hắn thôn phệ hàng loạt tinh huyết, bạo hống một tiếng, một đao chém về hướng Minh Hòa!
Mệnh của ả đàn bà này thật cứng rắn!
Hai viên thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong đều không giết được ngươi, vậy thì ta sẽ tự thân tới!
Thời khắc này, Tô Vũ bộc phát ra thực lực Sơn Hải lục trọng, điên cuồng bạo hống, chém ra một đao!
Ánh đao bao trùm thiên địa!
Phập!
Cánh tay Minh Hòa bị chém đứt, nàng ta nghiến răng phóng dải lụa màu đánh về phía Tô Vũ.
Dù cho trọng thương thì nàng cũng không phải là người mà Tô Vũ có khả năng địch nổi, Sơn Hải lục trọng thì lại thế nào?
Nàng muốn giết hỗn đản này!
Tô Vũ rất bất đắc dĩ, thật khó giết!
Nhật Nguyệt cao trọng bị thương nặng tới vậy rồi, thế mà hắn vẫn giết không được, hắn đã bùng nổ thực lực Sơn Hải lục trọng nhưng cũng vô ích!
Không còn kịp nữa!
Nếu còn không đi thì hắn sẽ bị Minh Hòa giết ngược lại!
Tô Vũ thật sự không cam tâm, thôi được rồi, nếu sau đợt này mà nàng ta còn sống, hắn sẽ lại tới tìm nàng ta, bây giờ bảo mệnh mới là chuyện quan trọng nhất!
Chính mình đã làm Minh Hòa bị thương nặng, nếu như Minh Hòa chết ở đây thì nhiều ít gì hắn cũng được thiên địa ban thưởng a?
Có lẽ cũng tính là chiến tích của hắn nhỉ?
Mặc kệ!
Ngay lập tức, ngọc phù phát động, Tô Vũ mau chóng chạy trốn!
Mà đúng lúc đó, tượng đá mở mắt, có một thoáng nó rất muốn hủy bỏ năng lực của ngọc phù xuyên thành kia.
Lão tử coi ngươi càn quấy kiểu gì!
Hù chết ngươi!
Aiiiz, thôi được rồi, xéo đi là tốt nhất, tượng đá nhắm mắt tiếp tục làm ngơ!