Minh Hòa không ngừng ho ra máu, huyết dịch đều biến thành màu đen. Chưa có lúc nào mà một tiên nữ như nàng lại trông chật vật, thê thảm tới cỡ này.
Nàng thê lương nói: "Tô Vũ nhất định phải chết, hắn còn ác hơn, tàn nhẫn hơn cả Hạ Long Võ. Hắn không chết, một khi chứng đạo vô địch thì kiếp nạn của chư thiên vạn tộc. . . sẽ bắt đầu!"
Đây là kiếp nạn của vạn tộc!
Sát tính của tên kia quá lớn, lớn tới mức bây giờ nàng cứ nghĩ tới liền sợ, dưới tình huống có thể rời đi hắn lại tự bạo hai thần văn của Diệp Bá Thiên để làm trọng thương nàng, thậm chí kéo dài một hồi, mạo hiểm cũng muốn cho nàng một đao. . . Ác độc như vậy mà không chết, thật sự đại nạn sẽ buông xuống!
Nàng ở trong mắt Tô Vũ, chỉ thấy được cừu hận cùng lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm gì.
Người này nhất định phải chết!
Phốc, một ngụm máu đen lại bắn ra, Minh Hòa hối hận, ta. . . chỉ sợ sống không lâu. Tô Vũ, ngươi thật hung ác, từ bỏ hai viên thần văn của Diệp Bá Thiên chỉ để làm trọng thương ta, rốt cuộc có đáng hay không?
Giờ khắc này, nàng quay người nhìn về phía Đạo Thành sau lưng, cắn răng truyền âm qua: "Ta sắp không xong rồi, ngươi hãy. . . giết ta! Báo thù cho ta, nhất định phải giết tên kia!"
Ánh mắt Đạo Thành kịch liệt gợn sóng!
"Giết ta!"
Minh Hòa truyền âm nói: "Đạo Thành, ngươi phải giết hắn! Hắn không chết thì ngươi sẽ chết, ta thấy được huyết hải, thấy được núi thây. . . Ngươi giết ta, làm bản thân mạnh lên, báo thù cho ta, cho Cửu Huyền!"
Khụ khụ khụ!
Dòng máu màu đen lại lần nữa phun xuống.
Ánh mắt Đạo Thành phức tạp, có chút ảm đạm!
Minh Hòa là Nhật Nguyệt thất trọng!
Đây cũng là một nửa sư phụ của y, gia gia không có thời gian dạy bảo y nên rất nhiều thời gian đều là vị đệ tử của gia gia này dạy bảo chính mình, bây giờ. . . y phải tự mình động thủ giết nàng!
"Lão sư. . ."
Đạo Thành có thể giết Ngân Khải không nương tay, nhưng hiện tại, y thật sự có chút tuyệt vọng, y không muốn!
Minh Hòa truyền âm quát: "Nhanh, thực lực của ta mạnh, ngươi giết ta sẽ có thêm nhiều chỗ tốt! Bằng không. . . ngươi làm sao so được với những người khác? Ngươi không bằng Ma Đa Na, không bằng Chiến Vô Song, không bằng Huyền Vô Cực, không bằng Tô Vũ. . . Ngươi không giết ta, ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào báo thù cho ta!"
Đạo Thành cắn răng, đột nhiên, một quyền đập trúng đầu của nàng, ầm ầm một tiếng, đầu nổ tung!
Một quyền lại một quyền!
Bốn phía, những người kia xem mà trợn tròn mắt.
Mà trên nắm tay Đạo Thành đều là huyết dịch, khắp thân thể y dính đầy máu tươi tựa như ác ma, một quyền lại một quyền nện xuống!
Minh Hòa hoàn toàn không hoàn thủ, không ngăn cản, mặc cho y nện từng quyền từng quyền giết chết mình!
Ầm ầm!
Một vầng nhật nguyệt phá toái!
"Aaaaaa!!!"
Tiếng rống thê lương, bi phẫn vang vọng khắp cổ thành!
Đạo Thành như thể hóa điên, điên cuồng vô cùng, y ôm lên thi thể nửa tàn, quỳ xuống đất gào thét, ta đã tự tay giết lão sư!
"Tô Vũ!"
Tiếng gào bi phẫn vang vọng đất trời, Tô Vũ, ngươi giết người yêu của ta, bức ta tự tay giết chết lão sư, thù này ta quyết không đội trời chung!
Minh Hòa. . . chính thức vẫn lạc!
. . .
Minh Hòa đã chết!
Vị Nhật Nguyệt cao trọng thứ ba ngã xuống, chết trên tay đồ đệ của mình.
Trong cổ thành lại xuất hiện thêm một con Tử Linh Nhật Nguyệt thất trọng.
Nhưng mà không ai quan tâm.
Nhiều một con hay ít đi một con thì có thể thế nào?
Vẻ mặt Long Đấu rất khó coi, gã nhìn thi thể nửa tàn của Minh Hòa, đâu còn dáng vẻ tươi đẹp vô song, tiên khí nghiêm nghị khi xưa nữa.
Chết rồi!
Cho dù là đồ địch của vô địch, cho dù là Nhật Nguyệt thất trọng thì chết vẫn rất thê lương.
"Khốn nạn!"
Một bên, Na Đạt Chí mắng một tiếng, cả giận nói: "Nàng chết thì mặc nàng, để cho Tử Linh giết thì cũng đỡ hơn là Đạo Thành. Mẹ nó, lại nhiều thêm một đầu Tử Linh!"
Người khác không quan tâm, hoặc là không dám nói nhưng gã thì dám.
Gã lại không sợ Tiên tộc!
Đạo Thành cúi đầu, im ắng bi thương, cũng không lên tiếng.
Na Đạt Chí nổi nóng nhưng cũng không mắng nữa!
Chết cũng đã chết rồi, còn mắng cái gì.
Lúc này một đám mây màu buông xuống!
Bất quá nó không hề lớn như tưởng tượng, đánh giết Nhật Nguyệt thất trọng, nếu là bình thường thì tuyệt đối không chỉ có như vậy. Chẳng qua Đạo Thành giết Minh Hòa có nhân tố ngoài ý muốn và yếu tố khác quá nhiều, mà thực lực Minh Hòa trước khi chết cũng đã giảm lợi hại.
Thực lực Đạo Thành bắt đầu thuế biến!
Vốn sau khi giết Ngân Khải thì y đã tiếp cận Sơn Hải, giờ phút này, trong nháy mắt y đã chính thức bước vào Sơn Hải cảnh!
Mà khí tức còn đang rất mạnh mẽ!
Đám mây kia ẩn chứa hàng loạt ý chí lực, cùng với một chút năng lượng đặc thù, khiến cho thực lực y tăng lên, thần khiếu sát nhập, biển ý chí mở rộng.
Ầm ầm!
Ý chí lực rung động, một lát sau, Đạo Thành bước vào Sơn Hải nhị trọng.
Lại qua một hồi, Sơn Hải tam trọng!
Đến lúc này, đám mây màu mới tiêu tán.
Sơn Hải tam trọng!
Long Đấu nhìn thoáng qua không nói gì, Na Đạt Chí thì lại mắng tiếp: "Đồ đần độn, chết một Nhật Nguyệt thất trọng đổi lấy Sơn Hải tam trọng căn cơ không bền chắc, thiên tài đều đang áp chế cảnh giới, tấn cấp thì ích gì!"
Gã cực kỳ chướng mắt!
Thiên địa ban thưởng dĩ nhiên rất tốt, nhưng nếu tăng lên quá nhanh, không cho những thiên tài này có nhiều thời gian áp chế cảnh giới thì lợi ích cũng không lớn như tưởng tượng.
Về sau nếu Đạo Thành muốn làm vững chắc cảnh giới thì phải cần thời gian rất dài mới được.
Mà chết một Nhật Nguyệt thất trọng chỉ để đổi tới một Sơn Hải tam trọng, hữu dụng không?
Nhật Nguyệt thất trọng, đó là sự tồn tại có hi vọng chứng đạo vô địch, còn Sơn Hải tam trọng. . . Chờ xem đi!
Đạo Thành trầm mặc như trước, vẫn không nói gì.
Na Đạt Chí lại mắng: "Minh Hòa ngu xuẩn, vừa bị Tô Vũ trọng thương lại chết quá nhanh, không chừng Tô Vũ sẽ bị quy tắc phán định là phụ trợ đánh giết. Một khi như thế, đệch, Minh Hòa chết rồi, có lẽ Tô Vũ còn có thể thu lợi!"
Gã vừa nói xong, vẻ mặt Đạo Thành đại biến, y ngẩng đầu lên, ánh mắt huyết hồng!
Y mở mắt nhìn về phía Na Đạt Chí, gã cũng trừng mắt lại, quát: "Nhìn cái gì vậy! Ta nói không đúng sao? Thời gian tử vong quá ngắn, ngu xuẩn, tối thiểu cũng chờ thêm một hai ngày, thiên địa quy tắc mới có thể phán định không có quan hệ gì với Tô Vũ, chết ngay bây giờ thì có lẽ Tô Vũ còn được lợi nhiều hơn ngươi. Đúng là đồ ngu!"
Nếu chờ thêm một đoạn thời gian, Minh Hòa không chết, vậy thì Tô Vũ đánh trọng thương nàng cũng không phải là nguyên nhân cái chết của nàng.
Thế nhưng hiện tại thời gian mới qua một hồi, Minh Hòa chết rồi, Chư Thiên chiến trường có thiên địa quy tắc. Mà quy tắc ở đây có lẽ sẽ phán định người chủ yếu đánh giết Minh Hòa là Tô Vũ, thành ra lại giúp Tô Vũ hưởng lợi!
Na Đạt Chí có thể không mắng sao?
Đạo Thành phun ra một ngụm máu, lòng y bi phẫn muốn chết!
Không có khả năng!
Nhưng… Na Đạt Chí nói không đúng sao?
Không, y biết gã nói đúng, khả năng này là rất lớn!
Mà Long Đấu thì quát: "Im miệng! Na Đạt Chí, ngươi muốn mắng tới khi nào? Mau ra tay ngăn cản, ngươi định chịu chết ở đây à?"
21 vị Nhật Nguyệt, giờ đây đã chết 15 vị!
Hiện tại, Nhật Nguyệt cao trọng chỉ còn mỗi ba người Long Đấu, Lôi Hỏa và Na Đạt Chí.
Mà Nhật Nguyệt Tử Linh cao trọng lại có tới 4 con, không, hiện tại đã là 5 con!
Mặt khác, còn có hơn 20 đầu Nhật Nguyệt Tử Linh sơ kỳ và trung kỳ.
Na Đạt Chí điên cuồng vô cùng, gã cười lạnh: "Chịu chết? Nếu ta phải chết, ta sẽ giết hết thảy Tử Linh nơi này! Cùng nhau vẫn lạc!"
Huyết Hỏa ma tộc là những kẻ điên cuồng.
Gã mới không sợ!
"Tô Vũ. . . Giỏi lắm! Đủ hung ác!"
Na Đạt Chí cắn răng quát: "Thật là tàn nhẫn! Mặc Hà cùng Băng Hồng cũng không biết đã bị người nào giết, khẳng định không phải chỉ một mình Diệp Hồng Nhạn, Nhân tộc quả nhiên ra tay ngoan tuyệt! Tô Vũ lẽ ra nên học theo Lam Thiên phản bội nhân tộc mới phải, gia nhập Huyết Hỏa ma tộc ta, ta sẽ dẫn hắn đi giết cho thống khoái!"
Giống như vị Huyết Hỏa ma tộc ở Tinh Lạc sơn khi trước, Na Đạt Chí cũng cảm thấy Tô Vũ vô cùng thích hợp gia nhập Huyết Hỏa ma tộc!
Giết chóc!
Giết cho thống khoái!
Bên cạnh gã bây giờ còn có ba vị Nhật Nguyệt, một vị của Long Tằm tộc, một vị Phá Sơn ngưu tộc và một đến từ Kim Sư nhất tộc.
6 vị Nhật Nguyệt đều bị tử khí bao trùm.
Nghe thấy lời này của Na Đạt Chí, mấy người còn lại đều tỏ vẻ mặt khó coi.