Tô Vũ đã đi!
Diệp Hồng Nhạn nhìn hắn rời đi, rất nhanh, Diệp Hồng Nhạn thở dài một tiếng, cắn răng nói: "Đi nhanh một chút, giết sạch hết thảy người vây xem! Hắn nói rất đúng, bây giờ hắn quay về có lẽ sẽ thảm hại hơn, một khi vô địch muốn giao hắn ra. . . Đại Minh phủ cũng không giữ được! Đi thôi!"
Thiên tài như thế, Nhân tộc lại chưa chắc đã bảo vệ hắn!
Hắn cũng quá biết gây chuyện, lần này chỉ sợ đã chấn động chư thiên vạn tộc, mới chỉ Lăng Vân liền hại chết hơn mười vị Nhật Nguyệt cảnh, hơn mười vị vạn tộc thiên tài. Hắn không chết thì vạn tộc khó có thể bình an!
Ám Ảnh tỏ ra giãy giụa, sau một khắc, y bạo hống một tiếng, tốc độ nhanh khôn cùng, một vài cường giả đang ẩn núp quanh đó trong nháy mắt đều bị y đánh giết!
Vài vị Nhật Nguyệt cấp tốc tìm tòi khắp bốn phương chung quanh.
Trước đó, người bị Ám Ảnh vệ Sơn Hải đỉnh phong đánh giết rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại một ít.
Ám Ảnh còn tự mình bắt lấy một vị cường giả đeo mặt nạ trắng, không chờ đối phương mở miệng đã bóp chết tại chỗ!
Người của Liệp Thiên các!
Y mặc kệ, giết xong lại nói, y cấp tốc đập tan hết thảy, phá hết mọi dấu vết, quấy đảo nguyên khí, hủy thi diệt tích!
Diệp Hồng Nhạn cũng thế, ra sức giết người.
Giết sạch những kẻ ẩn núp rất kĩ.
Một lát sau, họ lại hội tụ.
Diệp Hồng Nhạn lấy ra một quả ngọc phù, quát: "Các ngươi đi trước, ta chấn động thời không nơi này để vô địch cũng khó có thể đảo ngược thời gian, nhanh lên!"
13 vị Ám Ảnh vệ đều không nói gì, họ mang theo vị Nhật Nguyệt vừa khôi phục lại thân thể Vạn Thạch mau chóng trốn chạy.
Lúc đến, họ đã chuẩn bị tinh thần toàn bộ sẽ chết trận.
Lúc chạy, họ đã giết hai tôn Nhật Nguyệt cao trọng, phía bên mình thì chỉ có một người thân thể phá toái. . . Nhưng mà bây giờ, vị bị phá toái thân thể kia lại tuyệt không bi thương, bị Ám Ảnh mang theo còn nhỏ giọng nói: "Thống lĩnh, Tô Vũ cho ta 100 viên Thiên Nguyên quả và rất nhiều bộ công pháp Thiên giai, bảo để ta trở về tu bổ thân thể. Trước đó ta cũng đã ăn mấy chục viên Thiên Nguyên quả, lần đầu tiên ta biết, tu luyện là chuyện đơn giản như vậy đó. . ."
Ám Ảnh im lặng!
Ngươi câm luôn đi!
Ngươi còn vui vẻ thế à?
"Phế vật, 7 đánh một mà ngươi còn bị phá thân thể, sau khi trở về, đồ vật phải chia cho ta một ít. . ."
Quá xa xỉ!
Trong lòng y có chút ghen ghét, Ám Ảnh vệ. . . Không thể dương danh!
Mà cái tên bị phá thân thể này, ngươi cũng phải tỏ ra khó chịu một chút chứ, cần gì phải hí hửng khoe khoang thế kia?
Bị phá thân thể thì vinh quang lắm sao?
Tiêu hao hơn một trăm miếng Thiên Nguyên quả, đồ điên!
Còn lại 100 miếng kia tuyệt đối không thể lãng phí như thế, quá lãng phí!
13 người có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tan biến hoàn toàn.
Sau khi họ đi, Diệp Hồng Nhạn khẽ quát một tiếng, bà vứt xuống một viên ngọc phù, không gian chấn động, thời không hỗn loạn, khiến cho vô địch khó mà truy xét, tránh cho Tô Vũ bị tra ra hành tung.
Tô Vũ vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm.
Vô địch có thể hồi tưởng ra được phương hướng mà ngươi chạy!
Bà cảm thấy Tô Vũ chủ quan, nhưng mà Tô Vũ vừa rồi chạy về hướng Tây thì đã sớm chuyển sang phía Bắc.
Không những như thế, trên đường đi, Tô Vũ vừa trốn chạy, vừa bùng cháy khí tức, đập tan khí tức.
Hắn cũng không hề xem thường vô địch!
Không chỉ như thế, ngay cả chiến lợi phẩm đã tịch thu được Tô Vũ đều hủy hết đi!
Miễn cho bị cường giả mượn cơ hội này dò xét được hướng đi của mình.
Trừ đồ của mình cùng với vài bộ thi thể, còn lại hắn đều làm hỏng hết.
Kể cả những thi thể cũng bị hắn cấp tốc rút ra tinh huyết, sau đó thiêu rụi.
Không cần những thứ này!
Tinh huyết bị rút ra, thi thể tuy hết sức trân quý nhưng hắn lựa chọn từ bỏ, tinh huyết bị rút ra thì hắn vội dùng ngay, sau đó tịnh hóa chính mình!
Còn cỗ thi thể Nhật Nguyệt cảnh, trước mắt Tô Vũ vô phương xử lý, hắn chuẩn bị tìm một chỗ để giấu đi, sau này nếu có thời gian hắn sẽ về lấy, miễn cho bị truy tung ra.
Rất nhanh, Tô Vũ lại lấy ra một cái nhẫn trữ vật.
Nhìn chung quanh một lần, hắn đổi hướng tới gần Thiên Đoạn cốc.
Tô Vũ tiếp tục chạy tới Thiên Đoạn cốc, tìm một địa phương đào hố, đem nhẫn trữ vật giấu đi!
Những thứ không có cách nào xử lý thì hắn đều để ở trong này!
Hai thi thể Nhật Nguyệt mà hắn chém chết ở cổng thành và cả thi thể một vài Sơn Hải đỉnh phong mà hắn giết đều được nhét vào, ngay cả bảo vật thu được từ chỗ Cửu Huyền, An Mân Thiên cũng đều xử lý như thế.
Có cơ hội hắn lại đến lấy, nếu bị phát hiện thì cứ coi như đã mất đi.
Không phải là đồ của mình, Tô Vũ đều không quá yên tâm khi mang theo.
Tiếp theo, hắn lặng lẽ phân biệt hướng đi, sau đấy gấp rút chạy về hướng Tinh Thần hải. Yêu tộc phân lập, so với mấy hướng đi khác thì sẽ dễ ẩn giấu hơn một chút.
Còn về Liễu Văn Ngạn, Tô Vũ sẽ không liên lạc lại.
Trước đó cả hai đã thống nhất, giết người xong thì đều tự tìm đường ra.
Liễu Văn Ngạn đã bảo ông không cần Tô Vũ lo lắng, ông sẽ tự an bài tốt.
Mà Tô Vũ, trong cơ thể hắn bây giờ đang chứa hàng loạt thiên địa huyền quang, hắn cần tìm một chỗ để an tâm tu luyện mới được.
Về phần cổ thành đã chết bao nhiêu người, có tử vong hết hay không thì không liên quan đến hắn!
. . .
Ngay khi nhóm Tô Vũ trốn đi, cổ thành lại có mấy đạo Nhật Nguyệt rơi vỡ!
Tính cả hai vị ngoài thành thì tổng cộng có 21 vị Nhật Nguyệt cảnh, trong đó 6 vị Nhật Nguyệt cao trọng.
Giờ phút này đã chết 14 vị!
Trong cổ thành chỉ còn 7 vị Nhật Nguyệt sống sót.
4 vị Nhật Nguyệt cao trọng chưa chết, 3 vị còn lại thì tràn ngập nguy hiểm. Minh Hòa chính là ví dụ điển hình, nàng ta đã sắp hấp hối, nàng bị Tô Vũ tự bạo hai thần văn đả thương quá nặng!
Sau một trận chiến, họ đã chết 14 vị Nhật Nguyệt!
Mà bên ngoài cổ ốc bọn họ trú đóng, có hơn 30 đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đang điên cuồng vây giết. Hàng loạt tử khí lan tràn, khiến đám Nhật Nguyệt, thậm chí là Nhật Nguyệt cao trọng đều đang không ngừng hư thối hủ hóa!
Tuyệt lộ!
Tuyệt vọng!
Minh Hòa tuyệt vọng vô cùng mà Long Đấu cũng như thế, họ bị lừa thảm rồi!
Vốn tưởng rằng chẳng qua là nhiệm vụ dễ dàng, kết quả, hai bại gia tử đa thần văn hệ lại tự bạo nhiều miếng thần văn của Diệp Bá Thiên, chém giết Nhật Nguyệt, thả ra hàng loạt Tử Linh, xong đời rồi!
Dù vô địch tới thì họ cũng rất khó sống sót!
"Tô Vũ!"
Từng tiếng oán độc vang lên, mỗi một cường giả tử vong đều sẽ hô một tiếng!
Tô Vũ súc sinh!
Cái tên này có sát tính nặng hơn cả Diệp Bá Thiên cùng Hạ Long Võ, vì giết bọn họ mà tên kia không cần cả thần văn của Diệp Bá Thiên!
Đây chính là thứ có hy vọng chứng đạo vô địch!
Đổi thành bất luận một ai thì cũng không nỡ bỏ như thế.
Tô Vũ cũng chẳng phải đã tới mức không giết bọn họ thì không được. Hắn có thể phá thành mà ra, rõ ràng, hắn sớm đã ra ngoài, lần này hẳn là hắn cố ý tiến vào mà thôi!
Mà Liễu Văn Ngạn xuất hiện thì cũng đủ xác nhận điểm này!
Kỳ thật Tô Vũ sớm đã ra ngoài, tìm tới Liễu Văn Ngạn mượn thần văn của Diệp Bá Thiên!
Hắn phải hận bọn họ cỡ nào mới có thể chọn lựa như vậy!
Long Đấu nghĩ mãi mà không rõ, ngươi cũng đã đi rồi, vì sao còn quay lại, bỏ ra cái giá đắt như thế chỉ vì giết bọn ta, liệu có đáng hay không?