Tô Vũ cách không quan sát trận chiến Nhật Nguyệt chém Nhật Nguyệt điên cuồng trên kia, mở miệng hỏi: "Có thể giết không? Ta có thể bổ thêm một đao không? Cho ta kiếm ít chỗ tốt. . ."
Diệp Hồng Nhạn quát: "Cút! Cẩn thận gã sắp chết lại phản công!"
Điên rồi à?
Liễu Văn Ngạn đã bổ một đao, ngươi cũng muốn sao?
Thật sự cho rằng Nhật Nguyệt thất trọng đỉnh phong của Thủy Ma tộc dễ trêu lắm à, gã sắp chết cũng sẽ phản công rất mạnh, vừa rồi một vị Nhật Nguyệt bên mình đều đã bị đánh nổ thân thể.
Tô Vũ cũng không nói nhảm, nhìn về phía một vòng sáng trên không, cấp tốc nói: "Tiền bối tới đây một chút. . ."
Vị Nhật Nguyệt của Ám Ảnh bị đánh nổ thân thể lúc này hết sức suy yếu, ý chí lực miễn cưỡng mới hiện ra hình người.
"Ta hả?"
"Đúng vậy!"
Nhật Nguyệt Ám Ảnh vệ cũng không nhiều lời, nhanh chóng bay tới.
Mà Tô Vũ thì vội vàng phác họa trên không trung, một giọt máu xuất hiện, mau chóng nhỏ vào trên điểm sáng. Hắn muốn tái tạo thân thể cho vị này.
Nháy mắt, một thân thể đã xuất hiện.
Rất nhỏ yếu!
Chỉ có thực lực Thiên Quân!
Nhỏ yếu đến đáng sợ.
Mà Tô Vũ thì quát: "Tiền bối biết Khai khiếu quyết chứ?"
"Biết!"
Vị cường giả vừa khôi phục thân thể đáp lại trong vô thức, Tô Vũ sốt ruột thúc giục: "Mau vận chuyển công pháp, khai khiếu!"
Vị Nhật Nguyệt này tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nhiều lời, mà Tô Vũ thì trực tiếp lấy ra hàng loạt Thiên Nguyên khí.
Cấp tốc bao bọc thân thể y!
"Tiền bối, ta truyền cho ngươi Thiên Cương 36 đúc để đúc lại thân thể! Khai khiếu, Thiên Nguyên khí dùng để khai khiếu là dễ dàng nhất!"
Vị Nhật Nguyệt cảnh nọ không biết nên nói cái gì.
Y cấp tốc tiêu hao hàng loạt Thiên Nguyên khí, bắt đầu đúc lại thân thể.
Thiên Nguyên khí này đều hết sức ôn hòa, không khác Thiên Nguyên quả cho lắm, dùng một viên Thiên Nguyên quả để mở ra 5 - 6 khiếu thì vẫn có thể.
Mà lúc bấy giờ, một phần Thiên Nguyên khí bị tiêu hao, hai phần, ba phần, bốn phần. . .
Trong chớp mắt Tô Vũ đã cho y tiêu hao hơn 10 phần!
Vị Nhật Nguyệt thấy kinh hãi, "Không cần, ta về Nhân cảnh sẽ chậm rãi tu luyện!"
Đại Minh phủ tích lũy nhiều năm thì cũng không có nhiều Thiên Nguyên quả như vậy đâu!
Chỉ nháy mắt y đã tiêu hao hơn mười quả, vậy mà lại mới khai 60 khiếu!
Y muốn đem Khai khiếu quyết tu luyện thành thì vẫn phải dùng nhiều Thiên Nguyên quả như vậy mới được.
Tô Vũ căn bản không để ý tới, hắn tiếp tục đưa vào hàng loạt Thiên Nguyên khí.
Nếu ngài đã đến giúp, ta còn tiếc những vật này làm gì?
Thân thể phá toái, dựa vào chính mình trùng tu thì phải bao lâu mới được?
Hắn không muốn thiếu nợ quá nhiều.
Hàng loạt Thiên Nguyên khí bị hắn đưa vào!
Vị Nhật Nguyệt này cũng không biết nên làm gì bây giờ, y đành phải hấp thu, khai khiếu, hấp thu rồi lại khai khiếu. . .
Liên tiếp tiêu hao gần 30 phần, lúc này khiếu huyệt toàn thân mới rung động!
Khai khiếu quyết đã tu luyện hoàn thành!
Nhanh không thể tưởng tượng nổi!
Cái giá bỏ ra là phải tiêu hao 30 miếng Thiên Nguyên quả, chỉ vì đổi tới một thân thể Thiên Quân cửu trọng!
"Ngài hãy mở tiếp khiếu huyệt của Song Ngô Hợp Khiếu Pháp!"
"Không cần, thật sự không cần. . ."
"Nghe ta!"
Tô Vũ quát: "Đừng lãng phí thời gian, tên kia sắp bị giết, thân thể ngài quá yếu, chút nữa chạy thế nào? Nhật Nguyệt mang theo ngài thì ngài cũng không chịu nổi!"
Bất đắc dĩ, vị Nhật Nguyệt này đành phải tiếp tục khai khiếu.
Khiếu huyệt của Song Ngô Hợp Khiếu Pháp!
Tô Vũ tiếp tục đưa vào hàng loạt Thiên Nguyên khí, khiếu huyệt được mở ra, trong chớp mắt những khiếu huyệt của Song Ngô Hợp Khiếu Pháp đã mở ra hết. Mới rồi y lại tiêu hao thêm 7 - 8 miếng Thiên Nguyên quả nữa.
Phí phạm!
Đau lòng!
Nhật Nguyệt cường giả thấy rất đau lòng, quá lãng phí!
Nhiều như vậy lại chỉ vì tái tạo thân thể, ngươi cho ta đi, ta trở về chậm rãi tu luyện, những vật này đều là thiên tài địa bảo đó!
Nhưng mà lúc này, Tô Vũ căn bản không cho y cơ hội cự tuyệt.
Ngài mau tu luyện cho ta!
Khai khiếu!
Hợp khiếu!
Tu luyện xong Hợp Khiếu pháp, Khai khiếu quyết thì sẽ nhanh chóng bước vào Vạn Thạch. Nếu như vậy, sau khi trở về, có kinh nghiệm và biển ý chí Nhật Nguyệt thì vị này rất nhanh liền có thể khôi phục, tối thiểu là vượt qua thời gian khai khiếu.
Tô Vũ giúp y mở ra một chút khiếu huyệt, hắn cũng không nói nhiều mà chỉ lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho vị Nhật Nguyệt đã cấp tốc đúc lại thân thể Vạn Thạch này.
"Bên trong có Thiên Cương 36 đúc, tiền bối có thể mở thêm khiếu tu luyện Thiên giai đỉnh cấp công pháp, bên trong cũng có mấy bộ đó. Mặt khác, ta đã chuẩn bị 100 viên Thiên Nguyên quả cho tiền bối, hi vọng tiền bối có thể thuận lợi đúc thân thể mạnh mẽ, lại bước vào Nhật Nguyệt. . ."
Vị Nhật nguyệt nọ ngây ngốc sững người mà nhìn hắn, không hề nói gì, bởi vì y đã quên mất nên nói cái gì.
Bao nhiêu cơ?
100 viên?
Ngươi… Có phải ngươi đã trộm cây Thiên Nguyên quả từ Tiên tộc Thần tộc về không?
Mà vào đúng lúc này, ầm ầm một tiếng, một vòng Nhật Nguyệt lại rơi vỡ!
Diệp Hồng Nhạn cấp tốc thu hồi thi thể, quát: "Còn chờ cái gì nữa, đi, nhanh lên!"
Ám Ảnh cũng cấp tốc bay tới, nhìn thoáng qua Tô Vũ rồi lại nhìn vị Ám Ảnh vệ đã bị nổ thân thể trước đó, ngây ngốc hỏi: "Ám Lục, ngươi. . . Vạn Thạch rồi?"
Vừa rồi bận bịu đại chiến, bọn họ cũng không có thời gian quản bên này.
Nhưng không phải thân thể của y đã phá toái rồi sao?
Làm sao lại đến Vạn Thạch ngay rồi?
Mẹ nó, có phải là ta hoa mắt, hay là vốn dĩ trước đó thân thể ngươi chưa bị phá nát?
Nhưng nếu không bị phá thì làm sao lại hạ xuống Vạn Thạch cảnh?
Tình huống gì đây?
Bây giờ Mặc Hà đã bị giết, bọn họ nên chạy đi ngay, vô địch rất có thể sẽ lập tức đến.
Tô Vũ nghe vậy liền ứng tiếng đáp: "Các tiền bối mau rời đi, ta cũng đi đây!"
"Hả?"
Ám Ảnh sốt ruột hỏi: "Ngươi không theo chúng ta về. . ."
"Không được!"
Tô Vũ cắn răng nói: "Bây giờ ta mà đi về, khẳng định sẽ bị vạn tộc bức bách giao ra! Ta không sợ, ta tin tưởng Chu phủ chủ cũng sẽ không giao ta ra, nhưng làm thế thì Đại Minh phủ sẽ bị người người ghi hận, bao gồm cả một số vô địch Nhân tộc khác. Ta không muốn khiến mọi người khó xử, ta sẽ tiếp tục lang thang tại Chư Thiên chiến trường! Không làm liên luỵ đến Đại Minh phủ!"
"Ta trở về, vận mệnh sẽ phải giao cho những vô địch đó. Ta không quay về, dù cho chết đi thì vận mệnh của ta sẽ do ta tự nắm giữ, ta chết cũng cam tâm!"
"Đa tạ chư vị tiền bối, đa tạ Đại Minh phủ, đa tạ Chu phủ chủ!"
Tô Vũ chắp tay nói liên hồi: "Núi cao đường xa, chúc các vị tiền bối thuận buồm xuôi gió! Ta sẽ trở về, thế nhưng. . . không phải là bây giờ!"
"Cáo từ!"
Tô Vũ nói xong bèn hóa thành một ngọn gió nhẹ, trong nháy mắt đã tan biến.
Đi thôi!
Ta dẫu có trở về thì cũng không phải hiện tại, bây giờ đi về, vạn tộc vô địch sẽ bức bách, bức bách Nhân tộc giao ta ra!
Phải làm thế nào?
Vô địch sẽ khó xử!
Đại Minh phủ sẽ khó xử!
Cần gì chứ!
Cần gì phải giao vận mệnh cho người khác?
Ta sẽ tiếp tục lang thang tại Chư Thiên chiến trường, chắc chắn ta sẽ trở về, thế nhưng không phải là lúc này.