Trong cổ ốc chỉ còn lại 5 vị Nhật Nguyệt.
Giờ phút này, Lôi Hỏa âm thầm truyền âm hai vị cường giả đại tộc: "Hai vị kia sắp không chịu được nữa, không chịu được thì hai người bọn họ tuyệt đối sẽ tự bạo, đánh giết Tử Linh rồi dẫn tới càng nhiều Tử Linh!"
Hai vị Nhật Nguyệt cảnh phân biệt đến từ Phá Sơn ngưu nhất tộc và Long Tằm nhất tộc.
Rõ ràng là họ sắp không chịu được nữa!
Còn vài vị thiên tài phân chia mạnh yếu cũng rõ ràng, giờ phút này, Ma Đa Na không có chuyện gì, Đạo Thành cũng không sao cả, Phù Thổ Linh vẫn bình tĩnh như trước. Thiên Đạc cùng Tiểu Kim Long và Long Chiến thì đều có chút suy yếu.
Thiên Nguyên khí đã sắp hao sạch!
Long Đấu nhìn thoáng qua, truyền âm nói: "Giúp một chút đi, khống chế bọn hắn rồi để Long Chiến cùng Long Vô Ưu giết, dù chỉ thu hoạch được một chút Thiên Nguyên khí thì cũng tốt, Long tộc sẽ có hai vị Long Vương cứu viện! Hai vị hãy hỗ trợ một chút!"
Giết người khi đang bị khống chế thì lượng ban thưởng sẽ không quá nhiều, giống như khi đánh giết cường giả đã trọng thương vậy. Giết hai vị Nhật Nguyệt mà chỉ đạt được chút xíu ban thưởng, được không bù mất, nhưng đây là thời điểm đặc thù, họ không thể tính toán rõ ràng như ngày thường.
Bây giờ kiếm thêm ít Thiên Nguyên khí mới là chuyện tốt.
Mà hai vị kia đã sắp chết, đợi chút nữa họ tuyệt đối sẽ tự bạo, dẫn tới hàng loạt Tử Linh tử vong, còn không bằng bị cường giả thiên tài giết, cũng chỉ dẫn xuất thêm hai đầu Tử Linh mà thôi.
Long tộc sẽ xuất động hai vị Long Vương đến giúp!
Lôi Hỏa vẫn còn suy nghĩ cẩn thận, dẫu sao Thần tộc không có thiên tài ở đây, mà Na Đạt Chí chỉ nghĩ chốc lát bèn nói: "Cũng được, Ma Đa Na khinh thường giết chúng, Thiên Đạc. . . lão tổ nhà hắn chưa chắc đã đến, mặc kệ, nhà ai ra sức thì kẻ đó tới giết!"
Long Đấu nghe vậy liền truyền âm cho Long Chiến cùng Long Vô Ưu, hai đầu Long hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh, họ vẫn lựa chọn đáp ứng.
Không thể chịu nổi!
Giết người mà thôi, chỉ mong thiên địa ban thưởng thêm càng nhiều Thiên Nguyên khí càng tốt, tối thiểu có thể hỗ trợ làm hao mòn tử khí.
Đánh giết Nhật Nguyệt còn có hàng loạt nguyên khí bùng nổ và dư vị thần văn bùng nổ, cũng có thể để bọn hắn chống đỡ thêm một đoạn thời gian.
Trước đó đã chết nhiều Nhật Nguyệt như vậy, đến bây giờ bọn hắn còn không chết đều là nhờ số nguyên khí cùng dư vị thần văn này.
Mà ngay khi ba vị Nhật Nguyệt chuẩn bị động thủ, cường giả Long Tằm nhất tộc bỗng nhiên nhảy ra khỏi cổ ốc, nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ tự bạo!
Y mang theo nụ cười cùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía đám người trong phòng!
"Thật sự cho rằng ta không hiểu rõ tâm tư của các ngươi sao?"
Y quát to, tiếng cười ám ảnh chấn vào lỗ tai những người ở đây. Chỉ vẻn vẹn vài giây, ba bốn đầu Nhật Nguyệt Tử Linh đã bị y nổ chết!
Đám Lôi Hỏa không để ý tới y, cấp tốc ra tay, con trâu to lớn bên cạnh bị bọn hắn khống chế, cường giả Phá Sơn ngưu kinh ngạc gào thét: "Các ngươi muốn làm gì?"
Mà vị cường giả Long Tằm tộc tự bạo đã sắp tan thành mây khói, nghe vậy không nhịn được muốn mắng!
Đồ đần độn!
Ngươi còn không hiểu à?
Y đã sớm nhìn ra mấy tên này âm thầm truyền âm, giống như đang chuẩn bị làm cái gì đó, dù phải chết thì y cũng sẽ không thỏa mãn bọn chúng!
Chỉ có tên Phá Sơn ngưu nhất tộc kia quá đần độn, mãi không nhìn thấu!
Mang theo một chút thỏa mãn, cường giả Long Tằm nhất tộc mỉm cười, hoàn toàn chết đi.
Một đạo quang huy nhật nguyệt rơi vỡ!
21 vị Nhật Nguyệt giờ chỉ còn lại 4 vị.
Một lát sau, con trâu ngốc kia mang theo cơn phẫn nộ điên cuồng cùng không cam lòng, bị hai vị Long tộc hợp lại đánh giết, lại có ánh sáng sáng chói rơi xuống!
Mà thiên địa ban thưởng cũng không ngoài dự liệu của bọn họ, Thiên Nguyên khí.
Số lượng không ít!
Giết một vị Nhật Nguyệt mà chỉ được ban thưởng một chút Thiên Nguyên khí, thứ này đối với cường giả đại tộc kỳ thật chẳng tính là bao, không hề có lời.
Bất quá, vào lúc này mà có Thiên Nguyên khí ban thưởng thì được coi là chuyện rất tốt.
Long Chiến cùng Long Vô Ưu vội vã hấp thu, làm hao mòn tử khí bên trong nội thể.
Bây giờ trong cổ thành rộng lớn, sinh linh còn sống càng ngày càng ít.
9 vị!
Ba vị Nhật Nguyệt cao trọng miễn cưỡng phòng thủ cổ ốc, chờ đợi vô địch đến giúp.
Lúc tiến đến có hàng trăm hàng ngàn người, mấy chục tôn Nhật Nguyệt, mấy chục vị Sơn Hải đỉnh phong, Đằng Không Lăng Vân thì phải tới mấy trăm hơn ngàn vị, mà bây giờ. . . cơ hồ đều đã chết hết. Thế nhưng vô địch còn chưa tới cứu viện!
Không phải là không muốn, mà là có vài vị vô địch bị kiềm chân!
Nhân tộc đều biết những người này bị nhốt trong cổ thành.
Hiện tại ở khu vực biên cảnh cũng đang phát sinh biến cố.
. . .
Phía bắc Đông Liệt cốc.
Đại Tần vương cầm trường thương trong tay, nhìn về phía Đạo Vương mới từ Tiên giới chạy tới, cười cười bắt chuyện: "Đạo Vương, đi uống một chén nhé, chớ nóng vội đi đường làm gì, đường xa tới đây có mệt hay không?"
Đạo Vương yên lặng, một lát sau chậm rãi nói thẳng: "Ra điều kiện đi!"
Đại Tần vương cười ha hả, "Đơn giản thôi, khi Hạ Long Võ chứng đạo, ngươi giúp ta ngăn lại Chiến thần!"
Đạo Vương lắc đầu, "Ta có thể từ bỏ Đạo Thành, ta không ngăn nổi Chiến thần!"
Khẽ gật đầu, Đại Tần Vương lại đưa ra đề nghị khác: "Vậy thì đừng truy sát Tô Vũ nữa. . ."
"Bỏ Đạo Thành cũng không sao, so ra thì y kém xa Tô Vũ!"
". . ."
Đại Tần vương im lặng, cũng phải, sau đó ông lại nói: "Không đụng tới Liễu Văn Ngạn, tên kia đã phát nổ thần văn của Diệp Bá Thiên, tiềm lực có hạn, dù cho còn lại ít thần văn thì trước trước sau sau cũng phát nổ hơn mười miếng rồi, đại khái chỉ còn lại mấy viên thôi, thần văn chiến kỹ cũng đã hủy. . ."
Đạo Vương suy nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý: "Nhất mạch của ta sẽ không nhằm vào Liễu Văn Ngạn!"
Đại Tần Vương vui vẻ: "Vậy thì tốt, Đạo Vương đi thong thả!"
Đạo Vương không nhiều lời già mồm, hư không phá toái, tan biến ngay tại chỗ.
Đại Tần vương lắc đầu, thôi được rồi. Tô Vũ giết quá ác, đều giết tới đệ nhất Thiên bảng luôn rồi, hắn lại còn trẻ tuổi dọa người, không giống Liễu Văn Ngạn. Hi vọng vạn tộc buông tha không giết hắn là điều không có khả năng.
Bây giờ vì giết hắn mà dám vạn tộc có thể từ bỏ luôn cả việc ngăn chặn Hạ Long Võ chứng đạo.
"Aiiiz!"
Sớm biết vậy thì khi Tô Vũ giết những tên kia, leo lên hạng ba Thiên bảng thì ông nên đá hắn về Nhân cảnh mới phải, hiện tại. . . quá khó!
Từ lúc ông nhìn thấy người của Đại Minh phủ đều rút lui nhưng không thấy Tô Vũ đâu, thì trong lòng ông đại khái đã đoán được kết quả, tên kia đã tự bỏ chạy rồi.
Còn may là hắn biết nặng nhẹ, hiện tại nếu chạy về Nhân cảnh, vạn tộc sẽ nhắm vào hắn, không bức bách giao hắn ra mới là lạ, chờ qua đầu ngọn sóng gió đi đã rồi nói sau!
Một lát sau, Đại Tần vương chợt lách khẽ, xuất hiện trước mặt một người.
Nhớ lại hình ảnh đứa cháu trai cực kỳ kiêu ngạo trước kia của mình, rồi lại nhìn dáng vẻ chật vật của hắn bây giờ, không đợi Tần Phóng nói gì thì ông đã thở dài, mắng: "Đồ vô dụng, làm mất hết thể diện của ta, cút ngay!"
Ầm!
Một cước đá xuống, Tần Phóng không kịp nói câu nào đã bị đá bay không biết mấy ngàn dặm, trong nháy mắt hắn đã rơi vào lối đi Nhân cảnh. Tiếng rống thê thảm truyền ra, người đã biến mất khỏi Chư Thiên chiến trường!
Đại Tần vương thở dài, thảm thương quá!
Thoạt nhìn thì không có chuyện gì, nhưng mà đặt ở cổ thành thì chẳng ai muốn giết ngươi, mất mặt quá!
Thực ra ta chỉ ước gì cháu của ta cũng bị vạn tộc truy sát, đó mới gọi là có thể diện!
Điều đó có nghĩa là vạn tộc kiêng kị ngươi!
Chứng tỏ ngươi có tư chất nghịch thiên, vạn tộc đều sợ ngươi. . .
Kết quả. . . Haiz, trước kia sao lại cảm thấy cháu trai mình không tệ, giết được không ít Sơn Hải. Nhân tộc Tần Phóng, Tần gia Tần Phóng, có bao nhiêu là thể diện, nhắc đến tên thì các vị vô địch khác đều khen một tiếng, cháu trai của Đại Tần vương rất lợi hại!
Hiện tại. . . Aiiiz, không đề cập tới cũng được, tại sao vạn tộc lại không truy sát cháu của ta?
Mà bây giờ vị trí đệ nhất Địa bảng cũng mất đi, không còn tí mặt mũi nào nữa!
Đại Tần vương chợt thấy lòng đìu hiu!
Đời sau không bằng đời trước. . .
Thực ra cháu trai ông từng lên Thiên bảng, kỳ thật cũng không yếu như ông nói, nhưng mà. . . nhưng mà. . . Thôi được rồi, không thể so sánh.
Người ta nổ thần văn của Diệp Bá Thiên, không tính là bản lĩnh thật sự!
Cháu của ta không nổ thần văn!
Đại Tần vương tự an ủi bản thân một thoáng, cũng được, cháu ta không rác rưởi đến vậy, tối thiểu thì mạnh hơn cháu trai của Đạo Vương nhiều, tên kia giết Nhật Nguyệt thất trọng. . . Vô nghĩa, đó là giết Minh Hòa thôi!
Tối thiểu thì cháu của ta không giết sư phụ của mình!
"Nhân tộc. . . chẳng có ngày nào được yên ổn!"
Câu nói này vẫn luôn dày vò trong lòng ông, không giết Tô Vũ, vạn tộc đều sẽ không ngừng tay, bây giờ tiểu tử kia đã chạy đi đâu rồi?