"Cái gì hả?" Chu Thiên Đạo kỳ quái nhìn Ngưu Bách Đạo, "Lão Ngưu, ngươi nói gì vậy?"
Ngưu Bách Đạo cười mỉm, "Không có gì, chỉ là ta hơi hiếu kỳ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ tò mò không biết ngươi và Hạ Long Võ ai mạnh hơn ai?"
"Có ý gì?" Chu Thiên Đạo tức giận nói: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế? Lớn tuổi nên bị lẩm cẩm sao?"
"Không có, không có."
Ngưu Bách Đạo thở dài, "Đừng giả bộ, chúng ta thẳng thắn không được à? Ta thừa nhận ta đã là Nhật Nguyệt cửu trọng rồi. Ngươi một mực dùng máu rùa che giấu thực lực, nuôi nhiều xoáy rùa như vậy cũng là vì để ẩn giấu cảnh giới. Thôi được! Ngươi có thể tâm sự chút được không, hơn hai trăm tuổi còn mặc tã là trải nghiệm thế nào vậy?"
". . ."
Chu Thiên Đạo nhìn chằm chằm đối phương, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Bây giờ ta mới phát hiện, ngươi rất nguy hiểm!"
Ngưu Bách Đạo cười tủm tỉm, "Ta biết, bất quá. . . chúng ta là cùng một bọn, không phải sao?"
"Ta chỉ hiếu kỳ vài điểm, thứ nhất, ngươi làm sao có thể làm được? Thứ hai, tại sao ngươi phải làm như vậy? Thứ ba, ngươi có hi vọng thành công không?"
". . ."
Chu Thiên Đạo thấy lòng quá mệt mỏi, "Đừng có làm cái vẻ hiểu hết biết hết này với ta, lão Ngưu, ta không rõ ngươi đang nói cái gì. Nếu ngươi đã là Nhật Nguyệt cửu trọng thì mau chuẩn bị chứng đạo đi. Suốt ngày suy nghĩ lung tung cái gì chứ!"
Ngưu Bách Đạo bật cười, ông nói: "Không phải ta suy nghĩ lung tung, ta là đang nghĩ nếu có cơ hội thì ta cũng phải chuẩn bị một chút! Kỳ thật, ta cảm thấy ngươi có cơ hội rất lớn, 9 tuổi đã vào Thiên Quân, cách nay đã hơn 340 năm. . . Chỉ sợ đã đến mức cực hạn bên trong cực hạn, Hạ Long Võ thật sự có thể địch nổi ngươi sao?"
"Lão Ngưu, có phải ngươi động kinh không?"
"Không có mà!"
Ngưu Bách Đạo thở dài, "Ta đã sớm phát hiện rồi, chỉ là ta không nói mà thôi. Hôm nay nói chuyện này chẳng qua là cảm thấy ngươi có thể sẽ mượn nhờ cơ hội của Hạ Long võ để chứng đạo. Nếu cần thì bộ xương già của ta vẫn có thể cản cho ngươi một thoáng, ta cảm thấy ta không có hi vọng lớn, ngươi thì ngược lại."
Chu Thiên Đạo mệt mỏi day trán, "Lão Ngưu, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, 9 tuổi vào Thiên Quân là đại ca ta. Ta nhỏ hơn đại ca ta tận hai trăm tuổi lận."
Ngưu Bách Đạo gật gật đầu, "Được rồi, không nói những thứ này nữa, ngươi đúng là đứa trẻ sinh non a. Ta nhớ rõ ràng cha ngươi từ Chư Thiên chiến trường trở về hơn 7 tháng thì ngươi liền ra đời, đại khái là sinh non nên sau lần ấy mẹ ngươi liền bỏ mạng. Thật sự là trùng hợp, sau khi ca của ngươi chết, cha ngươi lại không có hài tử, phủ khố thế mà ít đi không ít đồ vật. Cha ngươi là đồ keo kiệt, làm người nghèo đã quen, một đồng tiền cũng coi như bảo bối thế mà lại dám ném đồ trong phủ khố, cũng kì quái quá ha."
Ông khẽ lắc đầu, "Được rồi được rồi, không nói nữa, chỗ Tô Vũ còn phải nghĩ biện pháp, bằng không tiểu tử này sẽ không về được."
Chu Thiên Đạo cứ như vậy nhìn chằm chằm Ngưu Bách Đạo, không nói một lời.
Một lát sau, ông mới mở miệng hỏi: "Lão Ngưu, từ lúc nào thì ngươi lắm miệng như thế, có phải tuổi tác lớn rồi nên muốn về hưu?"
"Còn sớm mà!"
Ngưu Bách Đạo cười ha hả, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta không có ý tứ gì khác, ngươi muốn tin hay không cũng được, không tin thì cứ giữ ta lại."
"Ngươi hồ đồ rồi, ngươi là cường giả cùng thế hệ cha ta mà."
Ngưu Bách Đạo đứng lên rồi nói: "Ta đi về trước, ngươi ấy… thôi không nói nữa, tự ngươi nhìn mà xử lý đi."
". . ."
Chờ Ngưu Bách Đạo đi rồi, Chu Thiên Đạo yên lặng nhìn theo một hồi, lắc đầu, cười khẽ rồi cũng tan biến ngay tại chỗ.
Lão gia hỏa tuổi cao, còn thích lỡ miệng.
"Đại ca đáng thương của ta. . . Aiiiz, mới 9 tuổi mà đã chết, đúng là trời cao đố kỵ người tài!"
Thở dài một tiếng, Chu Thiên Đạo cảm kháiđại ca của ta quá đáng thương.
Điểm này thì vạn tộc đều biết!
Lão Ngưu bị điên ròi, thế mà lại sinh ra ý niệm kỳ quái gì không biết, chẳng lẽ lão niên nên mắc chứng chóng quên?
. . .
Vạn giới đều có người đang thảo luận về Tô Vũ.
Thảo luận về Đạo Thành, Ma Đa Na, Liễu Văn Ngạn và Thiên Diệt cổ thành.
Mà Tô Vũ lúc bấy giờ lại tìm được một nơi có chút quen thuộc.
Một tòa cổ thành!
Đúng vậy, lại là cổ thành.
Ở khu vực này có mấy toà cổ thành, điểm này dĩ nhiên hắn biết. Trước đó, Hoàng Đằng, Tần Phóng và hắn đều không đi tới chung một chỗ, mỗi bên tự trốn tới một tòa cổ thành khác nhau. Trên Dục Hải bình nguyên kỳ thật có ba tòa cổ thành.
Thiên Diệt cổ thành coi như là nằm ở khu vực chính giữa.
Mà giờ khắc này, Tô Vũ lại đi tới một phương hướng khác, chạy trốn một hồi, thế mà thấy được tòa cổ thành thứ hai.
"Vân Tiêu!"
Đây là tên của tòa cổ thành trước mặt hắn, Vân Tiêu cổ thành!
Lòng Tô Vũ khẽ động, mình bây giờ cần một địa phương an toàn để tu luyện, có lẽ. . . nơi đây rất thích hợp với bản thân.
Một nơi rất tốt!
Cổ thành kỳ thật vô cùng an toàn, tối thiểu thì Tô Vũ cảm thấy như vậy.
Tìm cổ ốc trốn vào trong, không làm chuyện gì cả thì vấn đề sẽ không lớn.
Mà một khi trốn trong cổ thành, dù cho vô địch dò xét tra ra mình thì cũng chưa chắc đã dám đến cổ thành giết người.
Đúng là địa phương thích hợp để dừng chân!
"Có lẽ ta nên ở đây tránh mấy ngày?"
Tô Vũ nhìn cổ thành phía trước, so với Thiên Diệt cổ thành thì bên này người đến người đi tấp nập hơn, không bị ảnh hưởng quá lớn. Mà có thể là bởi vì Thiên Diệt cổ thành phong thành, nên dẫn đến hàng loạt kẻ không nhà để về đều dạt tới đây
Dù sao so với bên kia thì nơi này đông đúc hơn nhiều.
"Vào thành, lần này ta sẽ khiêm tốn một chút, không thể quá chói mắt được!"
Tô Vũ thầm nghĩ phải thật kín đáo, vậy thì tốt nhất hắn nên ngụy trang... Bất quá, thành chủ bên trong rất mạnh, cũng không biết có cái gì kiêng kỵ hay không, mong là đừng ngụy trang thành chủng tộc mà đối phương chán ghét.
Hắn nhìn lướt qua cửa thành, chủng tộc nào dám đến nơi này thì hắn liền ngụy trang thành đồng tộc, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhìn ra ngoài một hồi, hình như cũng không có gì phải kiêng kị.
Ngay cả Nhân tộc đều có!
Tô Vũ suy nghĩ một thoáng, cuối cùng tìm chỗ kín đáo, bành trướng cơ bắp một phen. Gương mặt hắn hơi có điểm biến hóa, thoạt nhìn già thêm. Rất nhanh, hắn liền biến thành một vị tráng hán Nhân tộc.
Chiến giả qua lại ở chỗ này cũng rất phổ biến.
Về thực lực thì Tô Vũ phong tỏa toàn bộ biển ý chí, ngụy trang thành Chiến giả Đằng Không.
Thân thể hắn vốn là Đằng Không cảnh.
Rất nhanh, Tô Vũ lại chật vật di chuyển về phía Vân Tiêu cổ thành.
Ở cổng vẫn có giáp sĩ trấn thủ.
Cũng là 9 cửa thành.
Tô Vũ nhìn cũng chưa từng nhìn cổng chính, hắn phải điệu thấp mới được. Cổng chính cũng không có gì tốt, huống chi, lần trước được nhận 9 vòng phòng ngự khi ở Thiên Diệt thành hắn cũng không cần sử dụng, mới chỉ phá toái một vòng mà thôi.
-----
Mọi người đoán xem ý của lão Ngưu là gì :)))