Tô Vũ mới vừa bước lên đảo nhỏ, không lâu sau, có một con Minh Quang điểu bay tới.
Không thể không nói, bộ dạng Minh Quang điểu rất đẹp!
Tản ra quang mang bình thản, hình thể cân đối, tư thái ưu nhã, thoạt nhìn đã thấy không đành lòng thương tổn.
Mấu chốt là nó vừa mở miệng, hắn liền phát hiện ra nó là chim mái!
“Khách quý tôn kính, xin hỏi ngài muốn đi Minh Quang thành sao?”
Khách quý.
Tô Vũ ngụy trang thành Phá Sơn ngưu nhất tộc, giờ phút này đang tản ra khí tức Lăng Vân, đích xác xem như khách quý, dù sao trong tộc cũng có vô địch tọa trấn, cường đại hơn Minh Quang điểu nhất tộc rất nhiều.
Tô Vũ gật đầu, “Trên Thiên Hà đảo có đồng tộc của ta không?”
“Tạm thời không có cường giả quý tộc ở đây.”
Minh Quang điểu nhanh chóng nói: “Nhiều ngày qua, trên đảo đón tiếp một ít cường giả và thiên tài các tộc, nếu khách quý vào thành, xin hãy tâm bình khí hòa, trong thành có lôi tràng chuyên môn dùng cho luận bàn...”
Con chim kia lại nói: “Nếu khách quý vào thành, có bất luận nhu cầu gì thì đều có thể tìm đội tuần tra Minh Quang nhất tộc giải quyết, Minh Quang thành hoan nghênh cường giả các tộc, nhưng hy vọng cường giả các tộc có thể duy trì hòa bình trong Minh Quang thành, Minh Quang tộc nhỏ yếu, thành lập thành trì không dễ...”
Con chim kia khóc than vài câu, sau đó lơ đãng lộ ra chuyện Minh Quang tộc có ba vị Nhật Nguyệt tọa trấn trong thành, còn có một vị Nhật Nguyệt cao trọng, về cơ bản là đang cảnh cáo đối phương đừng có gây chuyện linh tinh.
Tiểu tộc tuy yếu, nhưng phía sau chính là đại bản doanh, cường giả trong tộc sẽ cứu viện bất cứ lúc nào.
Tô Vũ nghe vậy thì lười nhiều lời, tiểu tộc chính là như vậy.
Hận không thể cầu xin đại gia tuyệt đối đừng đánh nhau trong địa bàn chúng ta!
Minh Quang điểu nhất tộc có thể thành lập thành trì trong Tinh Thần hải, bá chiếm một hòn đảo lớn đã tính là thực lực không yếu, ít nhất có mặt mũi hơn Cự Giải nhất tộc, người ta thành lập một cái Thủy Tinh Cung còn không lớn bằng một cái thôn xóm.
Chim mái nói xong, nhanh chóng bay đi, có vẻ là muốn nghênh đón khách nhân tiếp theo.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, nhanh chóng di chuyển về phía Minh Quang thành.
Có vẻ gần đây không ít người tới Minh Quang thành, để xem xem có người quen hay không, tuy rằng người hắn quen đã chết gần hết, nhưng vẫn phải còn vài kẻ còn sống chứ?
Chẳng hạn như Đạo Thành, chẳng hạn như tiểu Kim Long, chẳng lẽ không còn sống sao?
Bay một lúc, hắn đã tới Quang Minh thành!
Hòn đảo phát ra hồng quang, thành phố thì tỏa ra bạch quang.
Cả tòa thành đều bị bạch quang bao phủ.
Có lẽ Minh Quang điểu nhất tộc đã dùng giới lực bao phủ tòa thành này.
Xem ra kiến tạo thành trì cũng có chút tính toán.
Hạ xuống đất, ở cửa thành, mấy Minh Quang điểu hóa thành hình người thủ vệ ở đây, thực lực đều không yếu, trong đó còn có một cường giả Sơn Hải cảnh, mặc áo giáp màu trắng.
Thấy Tô Vũ cũng không kẻ nào cảm thấy ngoài ý muốn, quanh đảo nhỏ đều là nhân thủ của tộc chúng nó.
Đã có thông báo cường giả Phá Sơn ngưu nhất tộc tới đây.
Không đến Nhật Nguyệt thì không cần để ý nhiều.
Làm Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn chính là cửa thành có treo một bố cáo kim sắc.
Mặt trên có bức họa của hắn!
Đúng vậy, diện mạo Nhân tộc vốn dĩ của hắn.
“Tô Vũ, Nhân tộc, Lăng Vân cảnh.”
“Phát hiện hành tung Tô Vũ, lập tức báo cho Thần, Ma sứ quán Minh Quang thành, tin tức không sai, thưởng 10 sợi thiên địa huyền quang, trăm viên Thiên Nguyên Quả!”
“...”
Má!
Hào phóng đấy!
Chỉ báo hành tung mà thôi, chưa cần giết, cũng không đề cập đến việc bắt Tô Vũ, chỉ cần báo cho Thần Ma chủng tộc mà đã nhận được giải thưởng cao như vậy, Tô Vũ cũng thấy động tâm.
Má nó!
Chịu chơi thật!
Mấu chốt là treo bố cáo tại đây là có ý gì, các ngươi biết ta muốn tới đây ư?
Không chỉ một mình Tô Vũ đang xem bố cáo, có không ít kẻ khác cũng xem, có người đi lướt qua, có kẻ bàn tán với đồng bạn: “Nếu phát hiện ra Tô Vũ thì phát tài rồi!”
Đồng bạn cảnh cáo: “Bớt lo chuyện bao đồng đi! Đại tộc tranh chấp, ngươi mà đi mật báo... ngươi nghĩ Nhân tộc thật sự sẽ mặc kệ ư? Không sợ mất mạng ngay sau đó sao?”
Không phải cứ muốn là có thể mật báo!
Một khi bị Nhân tộc phát hiện, Nhân tộc không nói gì, nhưng giết một kẻ mật báo còn cần lý do à?
Thần Ma sẽ bảo vệ ngươi chắc?
Vài sinh linh bên cạnh Tô Vũ nghị luận, chỉ đơn thuần là hóng chuyện mà thôi, nếu thật sự gặp được Tô Vũ, chưa chắc bọn chúng đã dám đi mật báo.
Ở cửa thành không chỉ có Tô Vũ là Nhân tộc, giờ phút này còn có Nhân tộc khác ở đây.
Có người thấy bố cáo, hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Minh Quang điểu Sơn Hải cảnh, cười lạnh nói: “Khinh tộc chúng ta không có cường giả đóng quân nơi đây à? Lá gan Minh Quang nhất tộc thật lớn, cẩn thận bị vị vô địch Nhân tộc nào đó đi ngang qua, một đao bổ nát thành trì các ngươi!”
Cường giả Sơn Hải kia hơi nhíu mày, trầm giọng đáp: “Không phải Minh Quang nhất tộc treo, xin hãy thông cảm cho sự khó xử của tộc ta, bố cáo này do Thần Ma nhị tộc liên hợp treo, toàn bộ các đảo trong Tinh Thần hải đều có...”
Nhân tộc kia không để ý nữa, y cười lạnh khinh miệt, trực tiếp tiến vào thành.
Sơn Hải Minh Quang điểu nhất tộc thấy vậy thì cực kỳ bất đắc dĩ, có điều không nói gì.
Kẹp giữa mâu thuẫn đại tộc, bọn họ cũng rất khó xử.
Thần Ma muốn treo, bọn họ dám cấm ư?
Nhưng treo lên, Nhân tộc lại bất mãn... vậy có thể nói cái gì.
Tô Vũ không quá để ý, tùy tiện nhìn xong thì lập tức vào thành, không có ai ngăn cản hay thu phí.
Bố cáo mà thôi, còn có thể làm gì được hắn?
Chỉ treo chân dung Nhân tộc thì làm được gì!
Nếu có thể phát hiện ra diện mạo thật của hắn thì cần gì mật báo, nhẹ nhàng bắt lấy là xong.
Nhưng từ đây có thể nhận ra không ít vấn đề, thế lực Nhân tộc không tính là cường đại ở trong Tinh Thần hải, ít nhất là không cường đại bằng Thần Ma, nếu không, bố cáo kia đã bị xé bỏ chứ không thể tiếp tục treo ở đó, hiển nhiên, ở đây Nhân tộc không mạnh bằng Thần Ma.