Minh Quang thành rất lớn.
Vừa vào thành, thanh âm ồn ào náo động vang khắp nơi.
“Binh khí của vô địch thượng cổ khai quật trong Tinh Thần hải, giá trị liên thành, năm vạn giọt Nguyên Khí dịch đây!”
“Bản đồ Tinh Vũ phủ đệ, chín tầng đều có, nhanh mua đi!”
“Mảnh vỡ công pháp Cổ Hoàng, có ai mua không?”
“...”
Vừa qua cổng, hai bên đường phố đầy người... Không, là đầy các chủng tộc sinh vật.
Bọn họ bày quán ở cửa thành, hiển nhiên là có dự mưu, người đến người đi đều phải đi qua cửa thành, hơn nữa có khả năng gặp được kẻ chưa trải đời, biết đâu bẫy được vài kẻ thì sao.
Còn đám người trong thành phần lớn là đã trải đời, không dễ lừa.
Tô Vũ nhìn thoáng qua kẻ vừa chào hàng binh khí của vô địch thượng cổ, đó là một yêu thú giống vượn, đối với đám sinh vật không phải hình người, Nhân tộc đều trực tiếp xưng là yêu.
Viên Hầu kia giơ một cái đinh ba như cái xiên bắt cá.
Thoạt nhìn rất cổ xưa, Tô Vũ liếc mắt một cái, thần quang thoáng hiện trong mắt, đúng lúc này, cái đinh ba kia bỗng bắn ra một đạo hắc quang!
Ầm!
Biển ý chí của Tô Vũ chấn động, Viên Hầu kia đột nhiên nhìn về phía Tô Vũ, cười lạnh: “Phá Sơn Ngưu nhất tộc? Làm sao, không tin à? Ta đã nói là binh khí vô địch thượng cổ từng sử dụng, đương nhiên sẽ không phải giả! Thấy chưa? Bảo vật có linh, tự động phản kích, đây là dấu hiệu Thiên binh mới có!”
“...”
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, có chút nghi hoặc, quả thật chỉ có Thiên binh mới có linh tính nhất định, có khả năng tự phản kích.
Chẳng hạn như Bách Đạo các!
Thứ này thật sự là Thiên binh vô địch thượng cổ từng sử dụng?
Đừng đùa!
5 vạn giọt Nguyên Khí dịch, giá cả xa xỉ, bằng thu nhập của mười mấy vạn Nhân tộc, đắt hơn binh khí tầm thường nhiều, nhưng nếu nó thật sự là Thiên binh, còn là Thiên binh thượng cổ mà giá cả lại rẻ như vậy ư?
Chiêu phản kích kia là thế nào?
Hắn chỉ tra xét một chút mà thôi.
Hắn trộm quan sát người qua đường xung quanh, cha hắn từng nói, ngươi không hiểu cũng không sao, người khác hiểu là được. Tựa như Tô Long ra chợ mua đồ ăn, y cũng không hiểu, lúc y vừa trở về chăm sóc Tô Vũ, đồ ăn mua được đều là kém cỏi nhất.
Sau đó cha y học được một mẹo, đơn giản là cứ đi theo đám bác gái gia cảnh thoạt nhìn không tệ lắm, chỉ là trung sản, còn khó tính hay bắt bẻ, cứ mua theo là được.
Phú quý chưa chắc đã biết chọn đồ ăn.
Nghèo đều mua hàng kém chất lượng.
Giai cấp trung sản, còn hay bắt bẻ, tuổi lớn một chút, cứ mua theo thì tám chín phần mười sẽ không tồi.
Giờ phút này, Tô Vũ còn chưa hiểu.
Nhưng hắn có thể học kẻ khác!
Hắn quan sát khách nhân bốn phía, có người bĩu môi, có người khinh thường, có người trực tiếp làm lơ.
Mà một ít khách hàng lại có người ngạc nhiên, có người lộ vẻ nghiền ngẫm.
Thấy vậy Tô Vũ đã hiểu!
Có vấn đề!
Nhưng vấn đề ở đâu?
Tô Vũ xác định là Viên Hầu kia không động tay chân gì lên binh khí, hắn cũng là Đúc Binh đại sư, cho dù là binh khí thượng cổ thì hắn vẫn có thể nhận ra bị động tay chân hay không.
Vừa vào thành, Tô Vũ đã gặp chuyện làm hắn hứng thú.
Hắn đi thẳng về phía Viên Hầu kia, thực lực nó không yếu, Lăng Vân đỉnh phong.
Tô Vũ quét mắt nhìn, trong lòng hơi kinh ngạc, lúc trước không chú ý, hiện tại mới nhìn ra trên đầu Viên Hầu kia có một nắm lông kim sắc, nó là Thiên Linh Hầu hiếm thấy.
Chủng tộc này rất cường hãn.
Ít nhất là cường đại hơn Phá Sơn Ngưu nhất tộc, Viên Hầu có rất nhiều nhánh nhỏ, được tính là một tộc lớn, Thiên Linh Hầu nhất tộc hình như có 2 hay 3 vị vô địch cảnh, toàn bộ tộc Viên Hầu có không ít vô địch, xếp hạng 12 trong Vạn tộc.
Chưa nằm trong 10 hạng đầu, nhưng chênh lệch không lớn.
Viên Hầu kia thấy Tô Vũ nhìn đỉnh đầu mình thì trên mặt lộ ra vẻ cương quyết: “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn cướp của ta à? Ta đánh ngươi đấy!”
Tô Vũ cạn lời, ta nói ta muốn cướp của ngươi bao giờ?
“Ta có thể xem binh khí này không?”
Tô Vũ chỉ cái đinh ba kia, Viên Hầu cười nhạo, “Ngươi mua nổi không?”
“Nhìn xem thôi, bắt buộc phải mua sao?”
“Mua không nổi thì cút đi!”
Con khỉ này thực kiêu ngạo, Tô Vũ nhíu mày, “Nếu thật sự là đồ tốt, ta sẽ liên hệ cường giả trong tộc. Nếu là giả, ngươi lừa ta, chẳng lẽ ta phải vì một thứ rác rưởi mà kinh động trưởng bối trong tộc ư?”
“Lừa ngươi?”
Viên Hầu lộ vẻ không vui, “Thiên Linh Hầu tộc sẽ lừa ngươi sao?”
Tô Vũ im lặng một lát, rồi nói: “Ta muốn xem. Không cho xem thì thôi!”
“Được, cho ngươi xem!”
Dứt lời, nó giao đinh ba cho Tô Vũ.
Tô Vũ duỗi tay nhận lấy… nửa chừng, hắn mở miệng: “Ngươi buông ra trước, ta tự lấy!”
Viên Hầu lộ vẻ cạn lời, đặt đinh ba trên mặt đất, trên mặt đất còn bày da thú không biết là của chủng tộc nào và cả vài thứ nữa, thoạt nhìn đều rất cổ xưa.
Tô Vũ chậm rãi cầm lên, dùng tay sờ sờ, hắn hơi nhíu mày.
Chất liệu không tốt!
Ánh mắt hắn rất cao, thứ này không tồi, tiếp cận Địa binh, nhưng chính hắn có thể chế tạo ra thứ tương tự, đương nhiên là chướng mắt nó, hắn cảm thấy nó còn không cường đại bằng đôi giày của hắn.
Sờ qua đã thấy không tốt.
“Có thể đưa nguyên khí vào không?”
“Có thể!”
Tô Vũ đưa nguyên khí vào, quang mang thoáng hiện, ngay sau đó, một cỗ hắc quang lại tấn công biển ý chí của Tô Vũ.
Tô Vũ siết chặt cây đinh ba, trong lòng khẽ động.
Hắn thấy ở phần chia nhánh lập lòe quang mang, Tô Vũ nhanh chóng tra xét.
Sau đó hắn phát hiện dấu vết.
Trong lòng hắn đã có phán đoán.
“Là binh khí thượng cổ, nhưng không phải của vô địch, dựa theo cấp bậc tới tính thì có thể là binh khí thượng cổ Huyền giai đỉnh phong, hắc quang này... Là dấu vết trận pháp!”
Tô Vũ suy tư, cảm thấy thật thú vị, thủ pháp rèn thượng cổ khác với hiện tại, chênh lệch không ít.
Trên binh khí này còn có cả trận pháp!
Trận pháp thượng cổ!
Thứ này không phải binh khí cường đại, cũng không phải có linh tính, mà là trận pháp bài xích, chủ nhân đã chết, trận pháp này vẫn còn vận chuyển, tiếp tục bài xích khí tức kẻ khác.
“Trận pháp...”
“Thêm trận pháp cho binh khí...”
Một đống ý niệm thoáng hiện trong đầu Tô Vũ, không phải không có ai đề cập hay nghiên cứu thủ pháp đúc binh như vậy, nhưng nghiên cứu cho thấy, thêm trận pháp vào sẽ tạo ra hiệu quả không tốt lắm, thường sinh ra bài xích với binh khí.
Kỳ thật Nhân tộc cũng có Thần Trận sư.
Trước đây cũng có Đúc Binh sư mời Thần Trận sư liên thủ rèn đúc, kết quả phần lớn đều là không được như ý.
Có điều thanh binh khí này vẫn có tác dụng tham khảo không nhỏ.
Trận pháp thượng cổ mà còn có thể vận chuyển đến bây giờ, thật hiếm thấy!
Nếu tài liệu binh khí tốt, bảo tồn tốt, nhiều năm qua đi mà vẫn dùng được thì không có vấn đề gì.
Nhưng trận pháp lại có thể duy trì vận chuyển, đại biểu trận pháp chưa hỏng, hơn nữa còn có nguồn động lực, nguồn động lực đó là cái gì?
Trong binh khí có lẽ là có thứ nào đó cung cấp lực lượng.
Tô Vũ cẩn thận xem xét, Viên Hầu thì không kiên nhẫn hỏi: “Xem xong chưa?”
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn nó, ngẫm nghĩ rồi nói: “Huyền binh thượng cổ, nếu vô địch thượng cổ mà dùng binh khí này thì đã bị chém chết từ lâu rồi, ngươi có chắc là vô địch từng dùng nó không?”
“...”
Viên Hầu bực bội: “Ngươi có mua không? Sao ngươi biết là Huyền binh? Binh khí thượng cổ không giống binh khí thời nay, ngươi nhìn ra được ư? Ngươi là Địa Binh sư hay là Thiên binh sư?”
Tô Vũ nhíu mày, “Có tâm bán hàng không đấy? Có tâm bán thì ta có hứng thú, không muốn bán thì quên đi!”
Hắn có chút hứng thú với binh khí này.
Thứ nhất là thủ pháp đúc.
Thứ hai là nguyên lý vận chuyển của trận pháp.
Thứ ba là nguồn động lực!
Có thể duy trì vận chuyển nhiều năm như vậy, xem ra là một trận pháp có thể phân biệt khí tức chủ nhân, nguồn động lực rất có thể là tinh huyết của chủ nhân nguyên bản!
Đúng vậy, đây là ý tưởng của Tô Vũ.
Hoặc là thần văn của chủ nhân nguyên bản!
Người đúc pháp!
Giống như Triệu Lập, có lẽ chủ nhân nguyên bản đã dung nhập một thần văn của mình vào trong binh khí, vậy nên trận pháp phân biệt khí tức chủ nhân mới có thể duy trì vận chuyển.
Thần văn thượng cổ hoặc là tinh huyết thượng cổ... Đều thú vị!