“5 vạn giọt Nguyên Khí dịch, có mua không?”
Viên Hầu mất kiên nhẫn, “Dù không phải Thiên binh thì cũng là Địa binh, ngươi nói là Huyền binh thì là do nhiều năm không hấp thu đủ nguyên khí, không được uẩn dưỡng nên cấp bậc rơi xuống...”
Nghe vậy, trong lòng Tô Vũ khẽ động, đúng, suýt nữa đã quên!
Dù sao đã vô số năm trôi qua!
Hiện tại cấp bậc là Huyền binh đỉnh phong, có khả năng năm xưa thật sự là Địa binh, hơn nữa còn không yếu.
Uẩn dưỡng một chút, có lẽ sẽ có thể khôi phục đến cấp bậc Địa binh.
Mà bởi vì binh khí có trận pháp, bài xích kẻ không phải chủ nhân nguyên bản nên người bình thường không có biện pháp uẩn dưỡng.
Trong vạn tộc không có Đúc Binh sư từng xem qua sao?
Nếu Đúc Binh sư thấy được, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú, đương nhiên không nói đến cấp bậc thấp, phải là cấp bậc cao, chẳng hạn như Đúc Binh sư Địa giai, nếu thấy thì chắc hẳn đều có hứng thú.
Tô Vũ nhìn thoáng qua Viên Hầu, mở miệng: “Địa binh không đắt! Địa binh cấp thấp, một vạn giọt Nguyên Khí dịch là đủ rồi, trung đẳng thì hai vạn, cao đẳng mới từ ba đến năm vạn... Ngươi vừa mở miệng đã đòi năm vạn, ngươi cảm thấy thứ này đáng giá hơn một thanh Địa binh cường đại ư?”
Viên Hầu nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi có muốn mua không? Nếu có thì ngươi ra giá đi!”
Tô Vũ chần chờ, thân phận hắn bây giờ là Lăng Vân cảnh, lấy ra quá nhiều tài nguyên thì không thích hợp.
Trầm tư một hồi, Tô Vũ mở miệng: “10 giọt tinh huyết Sơn Hải nhất trọng...”
“Cút!”
Viên Hầu giận dữ!
Tinh huyết Sơn Hải nhất trọng, trừ phi là Thần Ma hoặc là chủng tộc rất mạnh, nếu không với chủng tộc bình thường thì không quá đáng giá.
Tối đa là 1000 điểm công huân!
Hơn nữa còn không có bao nhiêu người mua, tộc yếu ít có nhu cầu với tinh huyết Sơn Hải cảnh, Thần Ma đều được, nếu không thêm tiền tố, nghĩa là không nằm trong bách cường.
Ví dụ như tinh huyết Sơn Hải Phá Sơn ngưu.
10 giọt, cùng lắm là 1 vạn công huân Nhân tộc, 3000 giọt Nguyên Khí dịch.
Viên Hầu này đương nhiên không hài lòng!
Tô Vũ đứng dậy, lắc đầu, “Giá vậy thôi, nó đủ để mua một thanh Huyền binh đỉnh cấp! Ta vừa xem qua, thứ này không dùng được, nhưng dù sao cũng là binh khí thượng cổ, thủ pháp rèn đúc đáng giá cho Đúc Binh sư tham khảo, có lẽ có chút tác dụng.”
Viên Hầu nghe vậy cũng thấy có lý.
Nó hơi buồn bực, “Đây thật sự là thứ tốt! Ta lấy được từ trong một không gian! Không gian đó tuyệt đối là không gian đại năng tọa hóa! Thấp nhất cũng là Nhật Nguyệt cảnh! Đám gia hỏa khác không biết nhìn hàng. Lúc trước ta từng hỏi một vị Đúc Binh sư, người đó nói thứ này trị giá 5 vạn giọt Nguyên Khí dịch!”
Tô Vũ bật cười: “Thế sao hắn không mua?”
Viên Hầu bực bội, “Hắn nói hắn phải tích tiền đã, không muốn ta lỗ, kết quả... Một đi không trở lại, chắc chắn là gặp nguy cơ nên chết rồi, bằng không thì đã bán xong!”
Tô Vũ phán đoán, cảm thấy lời nó nói nửa thật nửa giả, có lẽ là có một người như vậy thật, nhưng nếu bảo là trị giá 5 vạn giọt Nguyên Khí dịch thì Tô Vũ vẫn cảm thấy không đáng cái giá này.
Huống chi, dù thực sự có một kẻ như vậy thì cũng sẽ không chủ động ra giá cao.
Tô Vũ nhanh chóng nói: “Dù có kẻ như vậy thì chắc cũng cố ý lừa gạt ngươi thôi, muốn ngươi ra giá cao không bán được, ta đoán không phải ngươi mới bán thứ này gần đây, nhưng vẫn ế hàng đến tận bây giờ thì ngươi hiểu rồi đó.”
Viên Hầu im lặng, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Ngươi ra giá quá thấp, mua Huyền binh hiện tại thì được, còn đây là thượng cổ Huyền binh... Có thể là Địa binh hoặc là Thiên binh...”
“Sơn Hải nhất trọng, còn là chủng tộc nhỏ yếu, tự ta có thể giết được!”
Cũng không tính là khoác lác, có lẽ đối phương có thể đánh chết.
Nhưng vượt cấp giết Sơn Hải nguy cơ lớn thế nào.
Tô Vũ có thể giết, nhưng chẳng lẽ mỗi ngày đều đi giết Sơn Hải sao?
“Chỉ vậy thôi, không bán thì thôi, ta đi mua thứ khác!”
Tô Vũ bắt đầu có hứng thú với đống hàng quán ven đường, không ngờ hắn lại gặp được binh khí thượng cổ, tuy Viên Hầu hơi khoác lác, nhưng thứ nó bán là đồ thật.
Có lẽ sẽ tìm ra thứ tốt khác nữa.
Ánh mắt Tô Vũ khá tốt, ít nhất không đến mức bị lừa, đối với công pháp và binh khí, hắn vẫn có thể nhìn ra một hai.
Viên Hầu thấy hắn đứng dậy rời đi thì cảm thấy thực bất đắc dĩ.
10 giọt tinh huyết Sơn Hải, bán không?
Giá cả giảm đi không chỉ mười lần!
Nó nói thật, có Đúc Binh sư từng nói nguyện ý dùng 5 vạn giọt Nguyên Khí dịch để mua, nhưng đối phương không có nhiều tiền như vậy, sau đó... Người nọ mất tích!
Trừ phi tên khốn kiếp kia lừa nó!
Kỳ thật trước đó nó cũng từng suy đoán kia là kẻ lừa đảo, nó cũng từng gặp Đúc Binh sư khác, cũng có người ra giá, giá cả còn không cao bằng Tô Vũ.
Nhân tộc chỉ có hơn 30 vị Địa binh sư.
Trong chư thiên vạn giới, cũng không có bao nhiêu chủng tộc có nhiều Địa binh sư hơn Nhân tộc.
Toàn bộ Địa binh sư Vạn tộc cộng lại chưa chắc đã nhiều bằng vô địch, gặp Địa binh sư thường khó hơn gặp được vô địch, bởi vì vô địch sẽ lộ diện, còn Địa binh sư đều là bảo bối, không thường ra mặt.
Đúc Binh sư mà nó gặp được thường cấp bậc không quá cao.
Viên Hầu tự hỏi, rốt cuộc có nên bán hay không?
Dù sao cũng có chút thu hoạch!
Cái binh khí này nó không dùng được, cũng không thích hợp, ai lại dùng đinh ba chứ.
“Haizz!”
Viên Hầu thầm mắng lão khốn kiếp lừa nó kia, nếu không, nó đã bán được từ lâu rồi mà không cần chờ tới tận bây giờ.
. . .
Cùng lúc đó.
Huyền Khải giới, phụ cận thông đạo.
Một vị lão nhân hít hít mũi, nhìn về phía Tinh Thần hải, oán niệm sâu như thế, kẻ nào mắng mình vậy, hình như có quan hệ với mình.
Sau một lúc lâu suy xét, cuối cùng lão nghĩ tới một việc.
“Con khỉ kia?”
Lão nhân tự hỏi, là con khỉ kia sao?
Đúng vậy, đinh ba của con khỉ kia không tệ lắm, nhưng con khỉ ấy có vấn đề, nằng nặc đòi Nguyên Khí dịch, sao lão mang nhiều Nguyên Khí dịch trên người như thế được, lão còn định mượn Tần Quảng để đi mua đây.
Ai biết được đột nhiên nhảy ra một tên Tô Vũ thích gây chuyện, bất đắc dĩ, lão đành tới Huyền Khải giới ngồi canh.
“Con khỉ kia sẽ không bán chứ?”
Lão nhân thầm nghĩ, không đến mức ấy đúng không?
Chắc không ai mua đâu nhỉ?
Trước khi đi lão đã nói, không đến 5 vạn giọt Nguyên Khí dịch thì đừng bán.
“Cái đinh ba đó không tồi, có lẽ trong đó là một thần văn thượng cổ, có thể là thần văn Nhật Nguyệt, duy trì vận chuyển đến tận bây giờ. Dù có mua bằng 5 vạn giọt Nguyên Khí dịch cũng có lời...”
Vấn đề là ta không có Nguyên Khí dịch.
Vị Vĩnh Hằng nào còn dùng thứ kia?
Lão nhân thầm nghĩ mãi, con khỉ ngốc, lão tử muốn đổi bằng Địa binh, ngươi không biết nhìn hàng, cứ nói là giả, mẹ nhà ngươi!
Nếu không phải ta có chút giao tình với lão quỷ Thiên Linh Hầu tộc nhà các ngươi thì ta đã tát chết ngươi rồi.
“Thôi, bán thì bán đi, dù là Địa binh sư thì cũng khó có thể hóa giải.”
Lão nhân không suy nghĩ nhiều, nếu có cơ hội sau này lại nhìn xem.
Ngay sau đó, một cỗ ý chí lực cường hãn bao trùm, phía trước, thông đạo không người trấn thủ kịch liệt chấn động!
Một lát sau, trong thông đạo, thanh âm lạnh nhạt truyền đến: “Thiên Đúc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lão nhân thâm sâu nói: “Không có gì, cởi da ngươi ra để ta chế tạo một thanh Thần binh thử xem! Ta luôn cảm thấy da của ngươi là tài liệu tốt nhất để chế tạo Thần binh, ta còn chưa chế tạo Thần binh bao giờ, chỉ vì tài liệu không đủ, Huyền Khải, suy xét tí đi!”
“Thiên Đúc, ngươi nói năng không kiêng nể gì như vậy mà cũng nói được thật sao?”
“Không!”
Lão nhân cười hề hề đáp: “Vạn tộc nhiều cường giả như vậy, sao có thể không kiêng nể gì? Thủy Ma tộc, Nguyên Thủy Thần tộc, Cổ Tiên tộc đều lợi hại hơn ta nhiều, sao ta có thể không kiêng nể được? Nhưng đối phó với ngươi thì ta vẫn có đủ khả năng, không tin thì ngươi thử đi, ngươi ra đây, ta sẽ rèn ngươi thành Thần binh cho ngươi xem!”
Trong thông đạo, Huyền Khải vương trầm mặc một hồi, thanh âm lạnh băng nói: “Tô Vũ giết thiên tài tộc ta, giết Sơn Hải Nhật Nguyệt tộc ta, Trịnh Bình cũng thế, là tộc ta chịu thiệt, ngươi cứ phải làm thế này sao?”
Thiên Đúc Vương bình thản đáp: “Đáng đời! Trêu ai không trêu, cứ phải chọc Nhân tộc làm gì! Ngươi cho rằng mấy đại chủng tộc sẽ ra mặt vì ngươi à? Huyền Khải, không nên già mồm. Ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!”
Huyền Khải vương thở dài, “Ngươi đừng ép ta, ta mà theo Tiên tộc, đến lúc đó ngươi đừng hối hận!”
“Hối hận?”
Lão nhân bật cười: “Sao ta phải hối hận, ngươi mà theo Tiên tộc, ta liền lao vào tấn công Huyền Khải giới, đúc toàn bộ tộc nhân các ngươi thành binh khí! Vừa vặn tộc chúng ta thiếu binh khí cường hãn, áo giáp trời sinh! Ngươi không đầu nhập vào Tiên tộc, ta sẽ suy xét chỉ giết một mình ngươi!”
Trong thông đạo, Huyền Khải vương thở dài, không để ý tới ông nữa.
Không thể trao đổi!
Lần này không chỉ tổn thất thảm trọng, mà ông còn bị gia hỏa này chặn cửa.
Trong khoảng thời gian ngắn, Huyền Khải nhất tộc đừng hy vọng ra ngoài.
Đám Hồng Khải cũng thật ngu ngốc.
Trêu chọc Nhân tộc làm cái gì!
Gia hỏa Thiên Đúc này vẫn luôn muốn đúc y, chẳng lẽ không ai biết sao?
Hiện giờ khi không lại cho gia hỏa này cơ hội và cái cớ, hiện tại lão ta ngày ngày đợi ở đây, nếu không phải vẫn còn chút kiêng kị thì đã tiến vào bắt giết, trực tiếp rèn đúc chính mình rồi!
Ở bổn giới, y không sợ Thiên Đúc Vương.
Nhưng một khi ra khỏi Huyền Khải giới, y không được tăng phúc lực lượng, không đấu lại người này.