Tô Vũ đương nhiên không biết chuyện xảy ra ở Huyền Khải giới.
Hắn đang chuẩn bị đi đến sạp tiếp theo, phía sau, Viên Hầu cắn răng, cả giận nói: “Quay lại, ta bán cho ngươi!”
“Ta không...”
Tô Vũ chưa dứt lời, Viên Hầu đã nhe răng trợn mắt, ánh mắt hung hãn nhìn hắn, “Ngươi mua không? Mặc cả xong không mua à? Ngươi muốn chết đúng không?”
“Phá Sơn ngưu, ngươi cho rằng lão tử không làm gì được ngươi?”
Ánh mắt Viên Hầu hung lệ, ngươi dám chơi ta à?
Tô Vũ cười gượng: “Mua, mua chứ! Ta chỉ cảm thấy... Kỳ thật...10 giọt tinh huyết Sơn Hải... hơi đắt...”
Mua bán ấy mà, phải tỏ ra phân vân một chút.
Nếu mua quá dứt khoát, không chừng gia hỏa này sẽ có ý đồ xấu!
Tô Vũ quay đầu lại, lấy ra 10 giọt tinh huyết Sơn Hải nhất trọng.
Của Thiết Dực Điểu nhất tộc!
Chủng tộc rác rưởi!
Viên Hầu ghét bỏ, thầm mắng, mẹ nó, thật rác rưởi, nó có năng lực xử lý Sơn Hải nhất trọng Thiết Dực Điểu nhất tộc.
Thôi!
Giữ binh khí này cũng không dùng được, dù sao cũng là tinh huyết Sơn Hải, vẫn có chút giá trị.
Còn binh khí thì không dùng được.
Đã lãng phí một thời gian rồi, không cần thiết vì thứ này mà lãng phí thời gian thêm nữa.
Nhận tinh huyết xong, nó ném hàng cho Tô Vũ, tức giận nói: “Ngươi may đấy, nếu không phải lão lừa đảo kia đã chết thì ta đã bán lâu rồi!”
Nó khẳng định là lão lừa đảo kia đã chết, còn cố ý ra giá cao với nó!
Còn lừa nó là đổi bằng Địa binh.
Thứ kia chỉ là một cây gậy, nó cầm thấy nhẹ hều, hỏi sao không thấy khắc văn, lão lừa đảo lại nói binh khí lão rèn khắc văn nội liễm, lấy máu nhận chủ mới hiện khắc văn.
Mẹ nhà ngươi!
Đồ lừa đảo!
Còn gạt ta lấy máu, biết đâu lại dùng cho thuật nguyền rủa gì đó.
Nếu không phải không nhìn thấu thực lực lão ta, lão gia hỏa chắc cũng kiêng kị thực lực Lăng Vân đỉnh phong của nó, bằng không thì có lẽ đôi bên đã đánh nhau rồi.
Tô Vũ mừng thầm.
Vừa lên đảo đã kiếm được thứ tốt, không tệ!
10 giọt tinh huyết Sơn Hải rác rưởi mà thôi!
Thủ đoạn đúc binh khí thượng cổ này đáng để học tập, tiền dùng ra rất đáng, nếu đúng như hắn suy đoán, có tinh huyết cường giả thượng cổ hoặc là thần văn làm động lực cho trận pháp vận chuyển, vậy thì lời lớn rồi!
Có lẽ nó thật sự xứng đáng 5 vạn giọt Nguyên Khí dịch.
Giờ phút này Tô Vũ dùng tri thức Đúc Binh sư kiếm lời, cảm thấy ngành nghề Đúc Binh thực không tồi, ít nhất binh khí cũng là một mặt hàng được giao dịch khá nhiều.
Tô Vũ không để ý lắm việc hắn bây giờ có thể xem như một Địa binh sư.
Hắn tiến vào Địa giai khá đơn giản, nên thường quên đi theo bản năng, kỳ thật số lượng Địa binh sư thật sự rất ít.
Nói thật ra thân phận Địa binh sư của hắn đáng giá tương đương Nhật Nguyệt.
. . .
Vừa vào thành, Tô Vũ đã được lợi, tâm tình rất tốt, hắn tiếp tục đi xem các quầy hàng khác.
Đến khi nhìn thấy cái gọi là công pháp của Cổ Hoàng... Tô Vũ muốn chửi bậy!
Mẹ nó!
Nghĩ ta ngu à?
Tô Vũ nắm giữ rất nhiều công pháp, vừa nhìn mở đầu đã phán đoán ra không ít, thứ này là công pháp của Địa Tham nhất tộc, tộc này rất nhỏ yếu, nhưng có chút đặc thù, tu luyện công pháp đại thành thì sẽ có ráng màu chiếu rọi.
Kỳ thật đây là công pháp hấp dẫn phối ngẫu, khá kì quái, tu luyện để hấp dẫn mấy Địa Tham cái cho vui sao?
Thứ này mà cũng dám lấy ra gạt người.
Tô Vũ ngẫm nghĩ... Mẹ nó, có lẽ ta có thể chế tạo ra công pháp giả trông như thật để lừa kẻ khác.
Chắc chắn năng lực làm giả của ta tốt hơn nhiều so với gia hỏa này.
Có lẽ... có thể thử xem!
Không chỉ công pháp, hắn mà làm giả binh khí thì cũng rất đơn giản, tuy hắn chưa từng đúc Địa binh, nhưng hắn cảm thấy mình có năng lực đúc ra.
Kể cả khắc văn mà muốn làm giả cũng không khó khăn gì.
Khắc văn hiện lên, nhưng chỉ là hư ảo, va vào liền nát.
Hoặc là dùng phương pháp chiết cành!
Biến nó thành hai thanh Huyền binh bán như Địa binh!
Tô Vũ vuốt cằm, lâm vào trầm tư, có khi hắn nên thử xem.
Lừa gạt thật nhiều thiên tài địa bảo rồi trốn chạy?
“Nói không chừng lại được đấy. Thừa dịp hiện tại Tinh Vũ phủ đệ sắp mở ra, nhiều người tới đây, có thể dụ dỗ bọn họ chi tiền mua mấy thứ này. Mà mình chỉ cần đục nước béo cò là có thể lừa một vố lớn!”
Lừa gạt là chuyện mà Tô Vũ làm rất chuyên nghiệp.
Tư bản để hắn lập nghiệp là dựa vào lừa gạt.
Ban đầu là lừa mấy kẻ nhỏ nhỏ như Trần Khải, Lâm Diệu; sau nữa là lừa đám Chu Bình Thăng và Đơn thần văn nhất hệ!
Khi ấy Tô Vũ đã kiếm lời tới vài vạn công huân, nhiều công huân như vậy, có những người dùng cả đời cũng không kiếm được.
Hiện tại, rất nhiều cường giả Vạn tộc đến đây, đều là kẻ có tiền, có lẽ hắn có thể quay về “nghề cũ”!
Hiện tại Tô Vũ đã có rất nhiều tiền, cũng có không ít tài nguyên, không còn là kẻ thiếu thốn như xưa. Nhưng có vài thứ hắn coi trọng vẫn quá đắt đỏ và xa xỉ, chẳng hạn như thiên địa huyền quang!
Liệp Thiên các có bán, có điều giá cả trên trời.
Tô Vũ không mua nổi!
Hắn có tinh huyết Nhật Nguyệt, một phần giấu ở Thiên Đoạn Cốc, trong nhẫn trữ vật hắn vẫn còn cất giấu một bộ thi thể Thiên Nghệ Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng.
Nhưng mấy thứ này không tiện mang ra, Tô Vũ cũng luyến tiếc đem đổi.
Hắn vẫn cần dùng tinh huyết Nhật Nguyệt.
“Nếu không… ta lại khởi nghiệp bằng lừa đảo đi?”
Tô Vũ sờ cằm, hắn rất “lành nghề”.
Có điều mấu chốt là phải bán thế nào, bán cho ai?
Làm cách nào để được kẻ khác tín nhiệm?
Sau khi lừa xong thì làm sao để thoát thân?
“Công pháp hay binh khí đều được, công pháp và binh khí rác rưởi không đáng giá, nếu là làm giả Thiên binh hay công pháp Thiên giai thì tốt nhất là công pháp thượng cổ, hoặc là hô hấp pháp... vậy chắc chắn rất đáng giá!”
Hắn nên bán cho ai?
Đương nhiên là bán cho thiên tài!
Thiên tài có tiền!
Còn cường giả. . . Thôi, cường giả rất mạnh, vả lại còn trải đời nhiều, Tô Vũ sợ bị nhìn ra sơ hở.
Binh khí thì đỡ hơn, nếu đối phương không phải là Địa binh sư thì rất khó vạch trần hắn.
Chỉ sợ làm ra binh khí giả quá mạnh, khiến Địa binh sư cũng phải hoài nghi.
“Không đúng...”
Tô Vũ nhìn cây đinh ba trong tay, hắn muốn giải phẫu ra để nhìn xem, nhưng hắn luyến tiếc, cảm thấy lãng phí.
Nếu mở ra rồi dùng tài liệu này nấu lại thì sao?
“Dùng binh khí thượng cổ thật sự rèn ra binh khí thượng cổ mới...”
Tô Vũ thầm lẩm bẩm, hoàn toàn có thể, dù là Địa Binh sư thì cũng chưa chắc có thể nhìn thấu.
“Binh khí thượng cổ, công pháp thượng cổ, thần văn thượng cổ, thi thể thượng cổ... Tốt nhất là bán theo bộ, vậy thì ích lợi đạt được sẽ lớn hơn!”
Tô Vũ liếm môi, nếu như hắn đưa ra thêm một cái cổ thành lệnh thì sao?
Mẹ nó!
Không một kẽ hở!
Một vị cường giả thời đại thượng cổ, cầm cổ thành lệnh, chết ở nơi nào đó, nhưng binh khí, công pháp, cổ thành lệnh, thậm chí thần văn đều vẫn còn, vậy giá trị sẽ cao tới cỡ nào?
Nếu là cường giả thượng cổ Nhật Nguyệt cảnh, Nhật Nguyệt cửu trọng, bán với giá mấy trăm vạn điểm công huân của Nhân tộc chỉ là chuyện nhỏ, đúng không?
Không, áp giá công huân Nhân tộc là quá coi thường cường giả Vạn tộc!
Ta phải định giá là thiên địa huyền quang!
Giá khởi điểm là 100 sợi!
Tô Vũ âm thầm nhe răng, thực lực không đủ, vậy lừa đảo đi, lừa gia hỏa Vạn tộc sẽ không có cảm giác tội lỗi, tốt nhất là để đám người Đạo Thành hay Thiên Đạc mua được!