“Thân thể...”
Tô Vũ lẩm bẩm, tốt nhất là dùng thân thể giả... Không, dùng thân thể thật sự cũng được, tốt nhất là Thần tộc Nhật Nguyệt cảnh.
“Đúng vậy, ta có một bộ thi thể Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng mà. Hiện tại chỉ cần rút phân nửa chỗ tinh huyết trong đó ra, không, rút 90% cũng được. Một Nhật Nguyệt đỉnh phong, chết lâu rồi mà thân thể còn bảo trì ở Nhật Nguyệt bát trọng, thần văn suy sụp tới Sơn Hải hoặc Lăng Vân cảnh là chuyện hết sức bình thường...”
Tô Vũ quyết hạ hết vốn gốc.
Hắn có thể tận dụng thi thể Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng mà hắn có để khiến việc lừa đảo này càng thêm hoàn mỹ.
Tiếc mồi thì không dụ được sói!
Hắn chỉ cần tinh huyết thôi, lấy ra 90%, còn lại để trong thân thể, như vậy vẫn có thể bảo trì uy áp Nhật Nguyệt bát trọng, nhiều năm trôi qua, bảo trì ở Nhật Nguyệt bát trọng là khá lắm rồi!
Như vậy có thể chứng tỏ năm xưa kẻ kia ít nhất cũng là Nhật Nguyệt đỉnh phong!
“Nhưng phải làm thi thể cũ đi...”
Nó còn quá mới!
Còn có, sau đấy... trong lòng Tô Vũ khẽ động, kỳ thật biện pháp rất đơn giản, dùng tử khí ăn mòn một thời gian, thi thể đối phương tự nhiên sẽ có cảm giác mục nát cũ kỹ. Hơn nữa còn có thể khiến cho các cường giả quan khán xung quanh không thể phân rõ khí tức thi thể.
Tử Linh có từ thời thượng cổ rồi đúng không?
Nếu có, vậy càng giống thật!
Vị này có thể là cường giả thời kỳ thượng cổ đại chiến cùng Tử Linh mà chết.
“Thiên Nghệ Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng cảnh... Làm cũ đi, trang bị thêm thần văn, kiếm thêm binh khí thượng cổ, rồi thêm vài thứ khác thành nguyên bộ.”
Tô Vũ tính toán một chút, cảm thấy mình thực sự đã hạ hết vốn liếng!
Một bộ tổ hợp như vậy phí tổn phải vượt quá 20 sợi thiên địa huyền quang!
Chủ yếu là thi thể Nhật Nguyệt bát trọng này phải lưu lại một giọt tinh huyết ở bên trong, tinh huyết Nhật Nguyệt bát trọng rất có giá, dùng 1 giọt đổi 10 giọt Nhật Nguyệt nhất trọng cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa còn có thần văn và binh khí cổ, giờ hắn kiếm thêm bộ công pháp thượng cổ nữa là đẹp.
Mẹ nó!
Không bán giá 200 sợi thiên địa huyền quang, lợi nhuận gấp 10 lần trở lên thì Tô Vũ cảm thấy cực độ phí hoài.
Nếu đã quyết lừa đảo thì phải làm cho tới.
Hắn phải chi trả phí tổn ban đầu rất nhiều, còn phải hao phí vô số tinh lực, mạo hiểm sinh mệnh để chơi bài này, vậy mà lợi nhuận không gấp 10 lần trở lên thì còn liều mạng làm giả làm gì?
Tô Vũ xoa tay, trong tình huống như vầy mà còn có người hoài nghi sao?
Đùa à?
Thi thể bị ăn mòn vô số năm, còn có uy năng Nhật Nguyệt bát trọng trong thân thể, như thế mà còn có thể nghi ngờ là giả ư?
Ai làm giả lại dùng thi thể Nhật Nguyệt bát trọng chứ?
Mấu chốt là, kiếm đâu ra thi thể Nhật Nguyệt bát trọng?
Kẻ có bản lĩnh giết được thì còn đi lừa đảo làm gì?
Vô địch sẽ vì mấy trăm sợi thiên địa huyền quang mà ấp ủ âm mưu lớn như vậy?
Không, không có ai nhàm chán như thế cả!
Muốn chuẩn bị đủ nguyên bộ, vô địch cũng phải đau đầu, không phải ai cũng có thần văn thượng cổ hoặc là binh khí thượng cổ, đặc biệt còn là binh khí cường đại.
Một đám ý niệm thoáng hiện trong đầu, Tô Vũ càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ.
Hắn phải chỉn chu cho kế hoạch của mình thêm phần hoàn thiện, để nó đạt được độ tin cậy cao nhất.
Thi thể Nhật Nguyệt bát trọng phối hợp tử khí ăn mòn, tìm thêm một tấm cổ thành lệnh, cộng thêm thần văn thượng cổ và binh khí, đồng thời có cả công pháp thượng cổ cường hãn...
Kẻ nào còn hoài nghi, vậy thì đúng là không có thiên lý!
“Hiện tại chỉ còn thiếu đường lui!”
Hắn phải làm sao để bảo đảm sự an toàn của chính mình, để toàn thân trốn thoát?
Chỉ khi nào bảo đảm được vấn đề này thì kế hoạch mới có thể chính thức tiến hành.
Tạm thời chưa nghĩ ra, Tô Vũ thở dài, thôi vậy, cái đó tính sau, trước hết bắt đầu rèn lại thanh đinh ba cái đã. Hắn cần phải tu bổ lại dáng vẻ bên ngoài của nó trông cho khác đi, bởi vì gã Viên Hầu kia biết rất rõ hình dáng thanh đinh ba này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nhỡ đâu có kẻ nhìn ra thì làm sao?
Mà Thiên Nghệ Thần tộc có tồn tại từ thời thượng cổ không nhỉ?
Chắc là có.
Việc này hắn phải tra xét lại, nếu không được thì xóa bỏ đặc thù của Thiên Nghệ Thần tộc, tra xem tộc này thích dùng binh khí gì nhất?
Cung?
Cũng đúng, chủng tộc này có khả năng bắn cung rất tốt.
“Phải tra lịch sử truyền thừa của Thiên Nghệ Thần tộc, Nguyên Thủy Thần tộc vẫn luôn tồn tại, Thiên Nghệ Thần tộc lại chưa chắc, nếu ngay từ đầu đã bị người ta bóc mẽ trò lừa bịp này thì hỏng bét.”
. . .
Tô Vũ thu thập một chút rồi đi ra khỏi tiểu lâu.
Hắn muốn đi tra tư liệu!
Thuận tiện tiếp xúc với Chư Thiên Vạn bảo lâu, hoặc là Liệp Thiên các cũng được, lần trước bọn họ bẫy không ít bảo vật của mình, giá cả cực kì gian thương, nếu hắn có thể bẫy ngược lại được bọn họ một lần cũng không tồi.
Mặt khác, hiện tại thân phận Phá Sơn ngưu của mình có ổn không?
Đây là một vấn đề cần cân nhắc kĩ càng.
Nếu có người đi mua tư liệu về mình, mà Liệp Thiên các không thể cung cấp... vậy có phải thân phận sẽ thành vấn đề hay không?
Tốt nhất là kiếm một thân phận có thực.
Hơn nữa tên kia còn chưa chết, tốt nhất là bắt giữ kẻ đó, sau đó giả mạo một thời gian.
“Long, Tiên, Thần, Ma đều được, quan trọng là kẻ tự chủ, thích làm theo ý mình, cho nên dù có bảo vật cường đại như nguyên bộ thi thể - công pháp - vũ khí của Nhật Nguyệt thượng cổ thì vẫn không cống nạp lên trên cho bổn tộc...”
Quá nhiều ý niệm xuất hiện!
Hoặc là nói, chủng tộc này rất cường đại nhưng lại thiếu tài nguyên, cho nên bán ra ngoài không có vấn đề gì.
Giờ khắc này, Tô Vũ mơ hồ nghĩ tới vài người.
Gia hỏa trên Thiên bảng khá ổn!
Bọn người kia đã quen làm theo ý mình!
Bọn họ bán đồ cũng không hiếm lạ, dù đồ vật rất trân quý nhưng đám thiên tài đó đều kiệt ngạo khó thuần, bán thì bán thôi!
“Bắt cường giả Thiên bảng, sau đó giả mạo hắn ư?”
Tô Vũ thầm mắng, độ khó quá cao!
Nói thực ra, dù hắn không phải kẻ yếu nhất thì cũng là xếp top cuối Thiên bảng.
Như Chiến Vô Song có đủ năng lực để giết Nhật Nguyệt.
Huyền Vô Cực cũng tương đương.
Ma Đa Na thì yếu hơn, cảnh giới còn thấp, nhưng gã cũng có thể đối đầu với Nhật Nguyệt.
“Thiên bảng không được thì Địa bảng, tốt nhất là loại mà vô địch sẽ không quản...”
Sau đó, trong đầu Tô Vũ hiện lên vài cái tên.
Đầu tiên là Phù Thổ Linh!
Gia hỏa Ngũ Hành tộc, không yếu, gia hỏa này quậy phá bên ngoài thì vô địch chưa chắc đã quản, dù nó kiếm được thứ tốt thì Ngũ Hành tộc cũng chưa chắc có năng lực bảo vệ.
Cho nên bán đi là bình thường.
Thứ hai là tiểu Kim Long, hậu duệ của vô địch.
Tuy Tô Vũ chỉ gặp vài lần nhưng đã nhìn ra tiểu Kim Long là kẻ kiệt ngạo, tâm lý trả thù rất mạnh, nó mà có được thứ tốt thì chưa chắc sẽ giao cho Long tộc, nhưng tiền đề là vô địch nhà tiểu Kim Long sẽ không ép nó giao ra.
Thứ ba là Thiên Đạc, thiên tài Thủy Ma tộc, đồng thời cũng là hậu duệ vô địch!
Nhưng hiện nay Thủy Ma tộc toàn lực duy trì Ma Đa Na, Thiên Đạc không được coi trọng lắm, kể cả lão tổ của gã cũng không quá coi trọng.
Nghe nói lần trước trong trận chiến cổ thành, lão tổ nhà gã còn không đến, Ma Vương đến đó chỉ để cứu Ma Đa Na.
Nhưng dù sao Thiên Đạc cũng có thân phận, nếu gã đã muốn bán đồ ra, trừ khi lão tổ nhà gã tự mình bắt ép, bằng không Ma Vương khác tới cũng không tiện cướp đoạt.
Mấy kẻ này đều rất thích hợp.
Mà kẻ thích hợp nhất chính là Ma Đa Na.
Gã đã muốn bán, Ma Vương cũng không thể nói cái gì.
“Cửu Tinh đảo... Có lẽ bọn họ đều tới đây!”
“Nhưng ta muốn bắt giữ bất kỳ ai trong số bọn họ thì đều cực khó, có khả năng bên kia có những kẻ đang nhìn chằm chằm dị biến, chuyên môn theo dõi để phát hiện thiên tài xảy ra chuyện. Hừm, thực phiền toái!”
“Phải đi Cửu Tinh đảo!”
Chỉ bắt không giết, bắt được rồi tính!
Bắt được một kẻ cũng tiện tạo ra cơ hội trốn chạy, mượn thân phận như vậy, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không có ai dám động thủ với hắn.
Kế hoạch của Tô Vũ càng ngày càng hoàn thiện, nhưng đó chỉ là lý thuyết, muốn tiến hành thì lại không dễ chút nào.
Không sao, càng khó lại càng an toàn, và cũng càng giống thật!
Bất quá Tô Vũ vẫn hơi lăn tăn một chuyện, hắn giả mạo thành thiên tài vạn tộc thì có thể khiến mọi người đều biết hắn có năng lực biến thành dị tộc... Vô nghĩa, có lẽ bọn họ đều biết hết rồi!
Từ việc ngụy trang Thôi Lãng, mọi người đều hiểu rõ trình độ ngụy trang hiện tại của hắn, có thần văn thay đổi dung mạo khí tức, một khi ngụy trang, Nhật Nguyệt cũng khó phân biệt.
Thế nhưng tuy biết là biết vậy, nhưng không phát hiện được thì vẫn là vô dụng.
Có điều xem ra ý tưởng giả mạo thiên tài để tương lai an toàn chứng đạo của hắn có vẻ khó thực thi.
“Đi, mấy ngày tới đến Cửu Tinh đảo tìm lão bằng hữu nào!”
“Xem xem kẻ nào lạc đàn, bắt lại rồi tính!”
Thiên Đạc, tiểu Kim Long, Phù Thổ Linh, Tô Vũ tự tin rằng mình có thể bắt được ba kẻ này.
Khoan đã, ngẫm lại thì địa bàn Long tộc ngay gần đây... Thôi, tiểu Kim Long xếp cuối cùng, Tô Vũ sợ Long tộc trực tiếp phái vô địch tới.
Phù Thổ Linh và Thiên Đạc, vô địch hai nhà muốn tới thì cũng cần thời gian!
“Còn phải tìm nơi an toàn, rút ra tinh huyết từ thi thể Nhật Nguyệt bát trọng, rồi dùng tử khí ăn mòn mới được.”