Trong phòng tu luyện, Tô Vũ cố gắng cẩn thận làm từng bước. Đúc Binh thuật của hắn xem như tương đối cao minh, truyền thừa của hai phe phái Đúc Binh cường đại của Nhân tộc, Thiên Đúc nhất hệ cùng với Đúc Binh thuật Triệu gia.
Nếu Tứ Đại - phụ thân của Triệu Lập không vẫn lạc, e rằng ông đã là Thiên binh sư.
Sau này, Triệu Lập và Triệu Thiên Binh còn cải tiến Đúc Binh thuật Triệu gia, điều này giúp Triệu Thiên Binh nhanh chóng bước vào hàng ngũ Đúc Binh sư Địa giai đỉnh phong.
Tô Vũ tiếp nhận hai hệ thống truyền thừa, thực lực Đúc Binh đương nhiên không tồi.
Thần văn chữ “Hỏa” hiện ra, Tô Vũ dùng nó để thiêu đốt thanh đinh ba trong tay.
Qua một lát, binh khí hòa tan một chút.
Tô Vũ lấy Khoách Thần chùy ra phối hợp gõ một trận...
Bận rộn cả đêm.
Dần dần, cây đinh ba bị hắn tách ra, chia làm hai phần.
Một cái là xác ngoài, một cái là trận pháp bên trong.
Đặc điểm đặc thù duy nhất của thanh đinh ba là trận pháp, hiện tại, trên cơ bản Tô Vũ đã hiểu được ý nghĩa tồn tại của trận pháp này, nguyên chủ nhân dùng nó để nhận chủ, hơi khác biệt với binh khí hiện đại.
Tác dụng của trận pháp khiến chỉ có chủ nhân nguyên bản mới có thể sử dụng binh khí này, những người khác dù có cướp lấy cũng không thể sử dụng, hoặc là chỉ có thể phá hủy binh khí.
Tô Vũ lấy trung tâm trận pháp ra, bắt đầu mân mê xác ngoài, không lâu sau, một thanh đinh ba mới đã thành công ra lò.
Tô Vũ đưa nguyên khí vào trong, hiện giờ không còn trận pháp nên không có gì trở ngại hắn.
Sau đó trên binh khí hiện ra 97 đạo kim văn, nhưng hơn 20 đạo lại có vết nứt.
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn!
“97 đạo kim văn!”
Chứng tỏ chuôi đinh ba này năm xưa đích thật là một thanh binh khí Địa giai cao đẳng!
“Đúng là lợi hại...”
73 đạo là Địa binh, 82 đạo là Địa binh trung đẳng, 91 đạo là Địa binh cao đẳng, 100 đạo chính là Địa binh đỉnh phong.
Năm xưa nó đã từng tiếp cận Địa binh đỉnh phong!
“Thứ tốt!”
“Ít nhất cũng là vũ khí do Nhật Nguyệt trung kỳ sử dụng!”
Sơn Hải cảnh thường dùng Địa binh sơ kỳ, đó còn là Sơn Hải có tiền.
Trong tình huống bình thường, Nhật Nguyệt sơ kỳ dùng Địa binh trung đẳng.
Nhật Nguyệt trung kỳ dùng Địa binh cao đẳng.
Đại khái Nhật Nguyệt hậu kỳ mới có thể dùng Địa binh đỉnh phong.
Tiền đề là phải có tiền!
“Nếu ta sửa lại cây đinh ba này rồi uẩn dưỡng một thời gian thì vẫn có hy vọng khôi phục, nhưng phiền toái không nhỏ, cần một ít tài liệu thượng cổ, hiện tại chưa chắc còn tồn tại, uẩn dưỡng thì. . . Đã mấy vạn năm không bảo dưỡng, kỳ thật nó đã có chút hủ bại...”
Tô Vũ nhìn lướt qua, khẽ lắc đầu.
Bảo dưỡng không có lời.
Cái giá phải trả không nhỏ!
“Có điều cấp bậc không thấp cũng tốt!”
Tô Vũ vui mừng, xác ngoài tiếp cận Địa binh đỉnh phong, tuy nó hơi hủ bại nhưng cũng không sao, bởi vì hắn đâu quan tâm tới chất lượng sử dụng nó sau này.
Chỉ cần hình thức nhìn ổn là được!
“Vậy liền đơn giản, ta sẽ rèn thêm khắc văn lên, không nên quá nhiều để tránh bị nhìn ra vấn đề, trong 10 đạo khắc văn trộn lẫn 1 đạo giả là được.”
Tô Vũ tính toán, cảm thấy rất khả thi.
Sau đó hắn để thanh đinh ba xuống đất, đây là thứ tốt, chỉ cần cái xác ngoài này là đủ để hắn kiếm lời được gấp 10 lần so với cái giá 10 giọt tinh huyết Sơn Hải rác rưởi mà hắn đã chi trả cho Viên Hầu trước đó.
Thậm chí còn không chỉ gấp 10 lần!
Trước mặt Tô Vũ hiện ra một điểm sáng, đây là bộ vị trung tâm của cây đinh ba kia, đó là một bộ trận pháp nhỏ xíu.
Tô Vũ dùng ý chí lực tra xét, ầm!
Một đạo ô quang bắn ra!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, quả nhiên giống như lúc trước, việc cây đinh ba tự động tấn công người đối diện là do trận pháp phát huy tác dụng, trận pháp này thật sự còn đang vận chuyển, có lẽ năm xưa cường đại hơn, lực phản kích mạnh hơn, mà nay lực phản kích chỉ tương đương với Đằng Không cảnh.
“Động lực phát ra từ đâu?”
Tô Vũ không cảm nhận được trận pháp này hấp thu nguyên khí bốn phía, hẳn là có cái gì đấy duy trì ô quang giúp cho năm xưa lực phản kích càng cường đại hơn.
Tô Vũ cẩn thận xem xét, phân tích trận pháp một lượt.
Hắn không hiểu biết nhiều về trận pháp, sợ mình tùy tiện mở trận pháp ra rồi sẽ phá hủy đồ vật bên trong.
Hơn nữa Tô Vũ còn muốn tái sử dụng bộ trận pháp này.
“Trận pháp... kỳ thật nguyên lý trận pháp không khác nhiều so với thần văn chiến kỹ, chỉ cần ở giữa tổ hợp mở ra một cái trung tâm, có lẽ liền thành!”
Còn về vấn đề nếu tháo dỡ thất bại... thì thôi vậy. Không liều làm sao biết?
Tô Vũ mặc kệ, hắn rất nóng lòng muốn thử.
Hắn rất muốn biết nguồn động lực rốt cuộc là tinh huyết hay là thần văn, chỉ có hai thứ này mới có thể trường kỳ duy trì trận pháp vận chuyển, hơn nữa còn có quan hệ với chủ nhân trước đó.
Tỉ lệ là tinh huyết không quá lớn, bởi vì tinh huyết thương thân, ngược lại tỉ lệ dung nhập thần văn lại rất khả thi, tương tự như lão Triệu từng làm.
Tô Vũ phóng từng đạo ý chí lực vào trong tra xét, không ngừng khiến ô quang phản kích.
. . .
Bận rộn liên tục mấy giờ, Tô Vũ đổ mồ hôi đầy đầu, có điều cuối cùng hắn cũng thành công.
Tô Vũ nhếch môi cười nhẹ một tiếng, ý chí lực lại xâm nhập, mạnh mẽ tắt đi một điểm sáng trong trận pháp nhỏ xíu kia.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Trận pháp đột ngột tiêu tán!
Ngay sau đó, trước mắt hắn lộ ra thứ bị trận pháp vây quanh!
Thần văn!
Đúng vậy, là thần văn.
Tới lúc này, Tô Vũ đã chứng thực được phỏng đoán của mình, nguồn động lực duy trì trận pháp của thanh đinh ba chính là một thần văn, thần văn này tuy rất cường đại nhưng trải qua thời gian dài bỏ hoang, hiện tại uy lực trở nên rất yếu ớt.
Tô Vũ dùng ý chí lực va chạm thử, thần văn bên trong còn tán ra uy áp nhè nhẹ, Tô Vũ cảm giác cấp bậc của nó chỉ kém Diệp Bá Thiên một chút, còn lại thì mạnh hơn so với hầu hết những cường giả Nhật Nguyệt hắn từng gặp.
“Ít nhất là Nhật Nguyệt thất trọng...”
Tô Vũ nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu: “Quá yếu!”
Tiêu hao nhiều năm như vậy, thần văn này cho hắn cảm giác chạm vào liền nát!
Tô Vũ lấy ra một ít Thiên Nguyên khí, bao vây lấy thần văn.
Thần văn nhanh chóng cắn nuốt Thiên Nguyên khí, khí tức dần dần trở nên cường đại hơn.
Tô Vũ nhìn kỹ lại, không khỏi cảm thấy tiếc hận!
Vậy mà là thần văn Thần tộc!
Haiz.
Nếu là Nhân tộc, hắn còn có thể ra sức uẩn dưỡng khôi phục, sau đó để dành bên trong biển ý chí giống như thần văn của Ngũ Đại lần trước, dùng để lâm thời bùng nổ khi chiến đấu.
Thế nhưng thần văn Thần tộc mà tiến vào biển ý chí của mình thì sẽ bị sách họa đánh nát!
Cấp bậc hiện giờ của nó chỉ hơn Đằng Không một tẹo, suy yếu như thế thì cũng lắm chỉ giúp hắn uẩn dưỡng được vài thần văn nhị giai tam giai mà thôi.
Thần văn chữ “Phản”.
Tức là phản kích.
Đó là nguyên nhân vì sao khi Tô Vũ tra xét thanh đinh ba lại xuất hiện hiện tượng ô quang phản kích hắn.
“Xem ra ta đã hiểu nhầm, tác dụng chủ yếu của thần văn này không phải là nhận chủ, mà là bắn ngược thương tổn!”
Ánh mắt Tô Vũ sáng ngời, không thể không nói, chủ nhân của thanh đinh ba là một người rất thông minh.
Bắn ngược thương tổn!
Khi giao chiến thì đương nhiên đôi bên sẽ phải tiếp xúc binh khí với nhau, một khi va chạm, có thần văn này hỗ trợ bên trong thì người giao thủ với hắn chắc chắn sẽ bị trận pháp trong binh khí bắn ngược.
Năm xưa có lẽ nó là thần văn Nhật Nguyệt cao trọng, vậy thì phản lực sẽ cực kỳ cường đại!
Nếu gặp cùng giai, binh khí tiếp xúc, có khả năng đối phương sẽ thừa nhận thương tổn gấp đôi.
“Thần văn chữ “Phản” đúng là thú vị!”
Tô Vũ quan sát một lượt, chính mình không dùng được cũng không sao, hắn có thể tham khảo đặc tính của nó.
Mặt khác, hắn cũng muốn nhìn xem thần văn thượng cổ khác gì so với thần văn hiện tại.
Hắn đã từng gặp thần văn Thần tộc.
Lúc còn ở Nhân cảnh, trong phòng thí nghiệm của Hồng Đàm cũng có.
Tô Vũ tra xét rõ ràng một phen, khí tức của thần văn chữ “Phản” có cảm giác rất ý nhị, vừa thấy liền biết là niên đại xa xăm!
“Nếu ta khôi phục thành công thì nó sẽ là một thần văn cường hãn!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, muốn khôi phục không phải là không được.
Chỉ cần dùng ý chí lực uẩn dưỡng, hoặc dùng Thiên Nguyên khí uẩn dưỡng.
Tô Vũ lâm vào trầm tư, có lẽ hắn có thể uẩn dưỡng để thần văn này cường đại hơn, sau đó cấy vào thân thể, hoặc là cấy vào binh khí, vậy sẽ có tác dụng không nhỏ.