Một lát sau, bốn phía không người.
Tô Vũ âm thầm chờ đợi.
Tên kia cách chính mình càng ngày càng gần, thậm chí còn kiêu ngạo tiếp cận, giờ phút này, khoảng cách với hắn chỉ tầm trăm mét.
Đối với cường giả mà nói, đó còn không tính là khoảng cách.
Gần như dán sát bên nhau!
Ở trong biển ngay bên dưới Tô Vũ, đúng lúc này, sóng nước dị thường gợn lên, sóng lớn văng ra.
Trong sóng biển, một dòng nước đặc thù theo bọt sóng lao về phía Tô Vũ.
Thủy Linh tộc?
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn!
Hắn gặp Thủy Linh nhất tộc ư?
Ngũ Hành tộc rất hiếm thấy, hắn chưa gặp được nhiều, đến bây giờ chỉ gặp được mỗi mình Thủy Nhân và Phù Thổ Linh.
Không ngờ lần này lại gặp được thêm một Thủy Linh tộc khác.
Khó trách năng lực che giấu của đối phương rất mạnh, trong nước chính là địa bàn của Thủy Linh nhất tộc.
Thủy Linh nhất tộc còn thích hợp sinh tồn trong nước hơn cả Long tộc.
Lăng Vân thất trọng?
Trong lòng Tô Vũ đã có phán đoán, hắn không hề do dự, đánh ra một quyền.
Oanh!
Tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra.
Thân thể Tô Vũ rung động, hắn dẫm lên mặt nước, mặt nước bị đạp nứt, hắn lùi lại vài bước.
Trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Quá mạnh!
Lực lượng thân thể hắn đã có thể so với Sơn Hải, vậy mà một quyền của hắn không thể giết chết được đối phương, thậm chí còn bị một kích của đối phương đánh lùi vài bước.
Đồng dạng, Phù Thổ Linh cũng chấn động.
Cái quỷ gì?
Mạnh như vậy, đây là Lăng Vân nhị trọng thật sao?
Vớ vẩn, nói là Sơn Hải nhị trọng nghe còn hợp lý.
Nhưng gã là thiên tài, nghịch phạt Sơn Hải cũng không phải bất khả thi, có điều mấu chốt ở chỗ, nếu gã gặp Sơn Hải nhị trọng thật sự, gã đánh cũng chẳng có áp lực gì, không phải gã chưa từng làm vậy, gã không sợ.
Nhưng hiện tại... gã sợ, đối phương thật sự là Lăng Vân nhị trọng!
Như vậy mới thật sự đáng sợ!
Lăng Vân nhị trọng phát huy ra thực lực Sơn Hải, và Sơn Hải nhị trọng phát huy ra lực lượng Sơn Hải nhị trọng, đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Sau một kích, trong đầu Phù Thổ Linh hiện lên vô số ý niệm, Lăng Vân nhị trọng...
Ai là Lăng Vân nhị trọng mà có thể nghịch phạt Sơn Hải?
Trong đầu gã mơ hồ xuất hiện mấy cái tên, gã không hề chần chờ, lập tức hóa thủy, trốn chạy vào trong nước!
Gã thà chạy trốn còn hơn đấu với gia hỏa này.
Từ khi nào Phá Sơn ngưu nhất tộc có thiên tài như vậy, đừng đùa, rõ ràng là có vấn đề.
Chạy!
Gã nghĩ tới một người, là một người thật sự, gã thầm mắng một tiếng, mẹ nó, không phải là gặp được tên kia thật chứ?
Tên kia rất am hiểu ngụy trang!
Tô Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Phù Thổ Linh, hắn thấy đối phương hóa thủy, hơn nữa hóa thủy rồi mà còn ánh lên màu vàng đất...
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Ta... Có phải từng gặp đối phương rồi không?
Mẹ nó!
Tên này không phải Thủy Linh tộc thuần túy!
Hắn nghĩ tới gì đó, lập tức hóa thủy, lẻn vào trong biển.
Giờ khắc này, hai dòng nước như lợi kiếm nhanh chóng xuyên qua mặt biển.
. . .
“Má nó!”
“Là hắn thật!”
Sau khi Phù Thổ Linh cảm ứng được đối phương hóa thủy, gã khiếp sợ, thật sự là hắn!
Tô Vũ!
Quá xui!
Gã cảm thấy ở trên bờ quá nguy hiểm nên mới vào trong nước, ai ngờ lại gặp phải Tô Vũ, rất nhiều người đang tìm hắn, sao lại để mình gặp gia hỏa này?
Phía sau, Tô Vũ chấn động trong lòng.
Phù Thổ Linh!
Đáng chết, hắn nhận ra rồi, không ngờ lại là Phù Thổ Linh, vậy mà gia hỏa này có thể hóa thủy.
Đó không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là gia hỏa này rất mạnh!
Một kích Sơn Hải nhị trọng không thể thương tổn đối phương, còn bị phản chấn lui lại!
Mấu chốt là Tô Vũ cho rằng gã không tới đây, còn muốn tìm gã.
Còn có... Thân phận của hắn có khả năng đã bị gã phát hiện.
Tô Vũ không dám chậm trễ, tuy rằng nơi đây truyền âm phù bị lực lượng của nước ngăn cản, rất khó truyền âm, nhưng một khi gia hỏa này hô to hoặc là bạo nổ vật gì đó thì sẽ rất dễ dẫn dụ cường giả tới.
Má!
Chuyện này hoàn toàn là gặp mặt ngoài ý muốn, Tô Vũ còn chưa chuẩn bị kĩ, hắn nghĩ rằng chỉ là thiên tài tầm thường, kết quả lại không phải, hơn nữa Phù Thổ Linh quá quả quyết, mới đánh một kích đã quay đầu chạy trốn không chút do dự.
Tô Vũ nuốt một giọt tinh huyết!
Dựa vào chính mình, hắn cũng không sợ Phù Thổ Linh.
Nhưng hắn phải tốc chiến tốc thắng, bùng nổ toàn lực, nhanh chóng bắt lấy gã!
Lúc bấy giờ hắn cắn nuốt một giọt tinh huyết Sơn Hải lục trọng, Vân Hổ nhất tộc.
Vân Hổ nhất tộc có tốc độ rất nhanh.
Dù là ở trong nước thì Tô Vũ cũng có thể nhanh chóng bùng nổ.
Oanh!
Khí tức cường đại lan đến phía trước!
Tốc độ Phù Thổ Linh chợt chững lại.
Trong lòng thất kinh!
Lực lượng Sơn Hải lục trọng!
Gã lập tức bắn ra từng đạo kim quang về phía sau, vô cùng sắc bén, cùng lúc đó, gã nhanh chóng truyền âm: “Thủy nhân huynh, không, Tô huynh, ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu của ta, chúng ta không cần phải chém giết...”
Oanh!
Phá Sơn quyền!
Thiên phú kỹ của Phá Sơn ngưu nhất tộc, Tô Vũ lười nhiều lời, đánh ra một kích, sóng biển ngập trời!
Phù Thổ Linh nhanh chóng bay lên, vọt ra khỏi nước.
Phanh!
Vùng nước biển này lập tức nổ tung.
Phù Thổ Linh không ôm tâm lý may mắn, thiên tài gặp thiên tài, không chém giết một hồi thì nói gì cũng vô dụng.
Ta cũng không phải dễ chọc!
Gã bay lên, hóa thành kim quang bắn về phía Tô Vũ!
Tô Vũ đánh ra một chưởng kèm theo ý chí lực cường hãn, nhưng Ngũ Hành tộc vốn là Văn Minh Sư, Phù Thổ Linh cũng có ý chí lực cường hãn, kim quang va chạm chưởng kình.
Ầm!
Biển ý chí của Tô Vũ chấn động kịch liệt!
Phù Thổ Linh cũng thế, gã lập tức hóa thành một tòa núi lớn, giáng về phía Tô Vũ.
Ngay sau đó, liệt hỏa ngập trời!
Đốt cháy biển rộng!
Trong chớp mắt, hai người đã giao chiến mấy chục hiệp, giờ phút này Tô Vũ đã cắn nuốt tinh huyết, thực lực cường đại, nhưng đối phương là Văn Minh Sư, Văn Minh Sư ngũ hành có rất nhiều thủ đoạn.
Độn không, độn thủy, kim sát, lửa đốt...
Tô Vũ hừ lạnh, xem ra trước kia gia hỏa này đã ẩn giấu thực lực, thực lực như vầy mà lại xếp top cuối Địa bảng, Lăng Vân thất trọng mà có thể nghịch phạt Sơn Hải tứ ngũ trọng, còn có thể chiến một trận với Tô Vũ đang có lực lượng Sơn Hải lục trọng.
Có cảm giác gã không hề thua kém Tần Phóng của Nhân tộc.
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, ngũ hành pháp ư?
Ta không biết chắc?
Ngay sau đó, trong không trung, hai đạo kim quang quấn quanh, gã đã thấy Tô Vũ hóa thủy, dù bây giờ hắn có hóa kim cũng không vấn đề gì, thần văn đặc thù mà thôi, ngươi không phục sao?
Ầm!
Hai người đều bộc phát ra lực lượng Sơn Hải, cuối cùng, thân thể cường hãn của Tô Vũ cũng chiếm thế thượng phong, một tiếng nổ lớn vang lên, Phù Thổ Linh hóa thành Thổ nhân, thổ dịch màu vàng chảy ra từ miệng gã.
Gã đã bị thương!
Phù Thổ Linh hoảng hốt, thầm mắng to!
Má nó!
Tô Vũ quá mạnh!
Gã cảm thấy mình đã rất mạnh, nói thật, nếu gặp phải Ma Đa Na khi chưa thăng cấp, tuy rằng gã không địch lại, nhưng cũng không cảm thấy mình nhất định sẽ chết.
Nhưng hiện tại gã còn chưa giao thủ cùng Ma Đa Na, lại gặp được Tô Vũ, còn bị hắn áp chế.
Phù Thổ Linh không muốn giao chiến, gã lại hóa thủy chạy trốn, thời điểm chạy trốn, gã không quên phun ra đống chất lỏng màu vàng đó, chất lỏng cháy lên trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, Tô Vũ cũng phản kích, ngọn lửa bốc lên!
Hư không bị thiêu đốt, nguyên khí vỡ nát!
Tiếng nổ lớn lại vang lên!
Khi hai người giao chiến đều không quên thanh trừ dấu vết.
Tô Vũ không muốn bại lộ thân phận, Phù Thổ Linh... Hiển nhiên cũng không muốn bị kẻ khác phát hiện ra một vài bí mật, chẳng hạn như việc gã có thể hợp nhất ngũ hành.
Đoán thì đoán vậy, nhưng không ai có thể chứng minh.
Phía trước, Phù Thổ Linh trốn chạy cũng cảm nhận được hành động xóa sổ dấu vết của Tô Vũ bèn nhanh chóng truyền âm nói: “Ngươi muốn bảo mật thân phận, ta cũng vậy! Đừng đánh nữa, ta vẫn còn đại chiêu! Nếu đánh tiếp rồi bị kẻ khác phát hiện, hoặc người Liệp Thiên Các chạy tới thì chúng ta cũng chẳng được lợi gì!”
“Ngươi che giấu thật sâu!”
Tô Vũ lạnh lùng đáp: “Không bằng tìm chỗ không người, chúng ta luận bàn sinh tử một chút!”
“Tô Vũ, đừng quá đáng, ngươi cho rằng ta sợ ngươi chắc?”
Phù Thổ Linh khẽ quát một tiếng, gã xoay người, dòng nước cụ hiện.