“Ngũ hành luyện ngục!”
Phù Thổ Linh quát lớn, bốn phương tám hướng, vô số dòng nước vọt tới phía Tô Vũ, cùng lúc đó, từng cây thủy thảo trong nước như roi dài tập sát hắn.
Dần dần hình thành một lồng giam bao phủ Tô Vũ trong đó.
Trong lồng giam, lửa cháy trong nước.
Ánh mắt Tô Vũ trở nên khác thường, thật thú vị!
Nếu giết Phù Thổ Linh, có khả năng hắn sẽ đạt được vài thứ không tưởng. Nếu hắn đoán không lầm thì gia hỏa này đã hợp nhất được ngũ hành.
“Ngũ hành luyện ngục?”
Tô Vũ cẩn thận quan sát, đột nhiên, hắn hiện thân, tay trảo một cái, lồng giam dần dần thu nhỏ bị hắn bắt lấy, kẽo kẹt một tiếng, kim quang huỷ diệt, thủy thảo đứt gãy, dòng nước tản ra.
Phù Thổ Linh kinh hãi!
“Không có khả năng!”
Thần văn ngũ hành của Nhân tộc dù mạnh thì cũng không thể phá ngũ hành luyện ngục của gã đơn giản như vậy, đây là ngũ hành thiên địa, căn nguyên ngũ hành, ý chí lực của Tô Vũ còn không cường đại bằng gã.
“Kim sát!”
Ong!
Trong nước, vô số kim quang bắn về phía Tô Vũ, Tô Vũ cầm đao chém ra, Khai Thiên đao bùng nổ!
Giờ phút này, lực lượng tinh huyết Sơn Hải lục trọng vẫn còn chưa hết.
Một đao chém xuống, biển rộng bị cắt ra!
Phù Thổ Linh lại hóa thủy trốn chạy, nhưng phụt một tiếng, gã bị ánh đao bao trùm, cắt thành mảnh nhỏ, ngay sau đó, vô số dòng nước hội tụ rồi lại hóa thành một dòng nước hoàn chỉnh.
“Ngươi không giết được ta!” Phù Thổ Linh truyền âm.
Tô Vũ không giết được gã!
Tô Vũ không hé răng, không giết được ngươi ư?
Ngươi cho rằng ta khờ à?
Hóa thủy bị cắt đứt, biển ý chí tuyệt đối đã bị thương, ngươi thật sự cho rằng ta không giết nổi ngươi?
Đừng đùa.
Giết!
Hai người triền đấu.
Lúc bấy giờ Tô Vũ bỗng cảm ứng được có người tới, có một vị cường giả Sơn Hải ngũ trọng cảnh đang nhanh chóng phá không lao đến.
Phù Thổ Linh cũng cảm ứng được, liền quát: “Ngươi muốn bại lộ sao? Tách ra chạy...”
“Chạy?”
Ánh mắt Tô Vũ thâm trầm, “Không, liên thủ giết hắn đi, ngươi đừng nghĩ tới việc chạy, không chạy thoát được đâu!”
“Ta...”
Phù Thổ Linh mắng một tiếng!
Đệt mợ nó, ta thật xui xẻo.
Sao ta lại gặp phải tên này?
Ngay sau đó, Khai Thiên đao khí bao trùm thiên địa, cùng một lúc, ngũ hành luyện ngục tái hiện.
Trong không trung, cường giả Sơn Hải ngũ trọng mới vừa bay tới bỗng bị một cái lồng bao lại, y gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền, vậy mà không thể phá nát cái lồng này.
Ngay khi ấy, Tô Vũ đã chém một đao xuống.
Công kích còn ẩn chứa lực lượng Khoách Thần chùy, đánh cho đối phương chấn động, một đao chém ra, Khai Thiên đao của Sơn Hải lục trọng trực tiếp cắt đối phương thành hai nửa, máu văng vào biển rộng!
Thi thể cường giả Sơn Hải hóa thành đại xà.
Đến chết y cũng không hiểu được mình đã chết thế nào.
Y cảm ứng thấy đây là hai Lăng Vân, thoạt nhìn rất cường đại, nhưng dẫu sao cũng chỉ là Lăng Vân, y có thể xử lý được cả hai.
Bất quả y làm gì biết được chuyện Tô Vũ và Phù Thổ Linh khi giao thủ vẫn luôn đồng thời khắc chế động tĩnh, chính vì động tĩnh không lớn nên y còn tưởng rằng mình gặp may... Nào biết, cứ như vậy mà xong đời.
Phù Thổ Linh không nhịn được chửi bậy một tiếng.
Gã nhanh chóng trốn chạy, một đao này của Tô Vũ cũng chặt phá ngũ hành luyện ngục.
Còn thi thể, hai người đều không thèm quan tâm, trực tiếp chạy đi.
Phù Thổ Linh vừa chạy vừa nói: “Đi nhặt xác đi, bằng không chúng ta đều sẽ bại lộ thực lực, ngừng chiến một hồi, dọn dẹp chiến trường đã...”
Có đạo lý!
Tuy Tô Vũ muốn giết gã nhưng hắn cũng biết là không dễ dàng gì.
Hắn nhanh chóng quay lại thu hồi thi thể, đốt cháy hư không, cùng lúc đó, một đám mây buông xuống, Tô Vũ và Phù Thổ Linh đều có thu hoạch.
Phù Thổ Linh cả giận mắng: “Ngươi giết, không phải ta giết, cho ta làm cái gì?”
Giờ phút này, trên Liệp Thiên bảng, thứ hạng của Phù Thổ Linh đã tăng lên rất nhiều.
Hạng năm Địa bảng, Phù Thổ Linh, Ngũ Hành tộc, Lăng Vân thất trọng.
Chiến tích: Phụ trợ đánh chết Sơn Hải ngũ trọng.
Phù Thổ Linh chưa xem bảng nhưng vẫn đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Gã không muốn tăng hạng, ít nhất hiện tại không muốn, má, ngày thường gã chỉ giết vài kẻ yếu nhược, gã không muốn trêu chọc những kẻ cường đại.
Giờ thì hay rồi, lập tức tăng lên hạng 5 Địa bảng!
Hiện giờ đứng đầu Địa bảng là Thiên Uyên tộc Chú Hồn, hạng 2 là Liễu Văn Ngạn, hạng 3 là Tần Phóng, hạng 4 là Hoàng Đằng, gã chỉ đứng sau bọn họ.
Còn Long Chiến và Long Vô Ưu của Long tộc tuy đánh chết Nhật Nguyệt nhưng xếp hạng còn sau gã.
Bảng này vừa thay đổi, Phù Thổ Linh liền xét rõ tình hình, nhanh chóng quát: “Tô Vũ, nhất quyết phải không chết không ngừng ư? Mọi người sẽ biết ta giao chiến cùng người sớm thôi, ta mang theo Liệp Thiên bảng, rất nhanh sẽ có người truy tra hành tung đến đây, ngươi muốn chết cùng ta?”
“Vứt đi!”
“Không!”
Phù Thổ Linh lấy ra điểm bảng, vừa chạy vừa quát: “Chẳng những ta sẽ không vứt, ta còn muốn thông qua điểm bảng liên hệ những người khác, Tô Vũ, ngươi đuổi nữa đi, ta chơi liều, cho ngươi cùng xong đời với ta!”
Tô Vũ hóa thành hình người, thâm trầm nhìn gã, “Ngươi rất mạnh, dù ngươi không chiến được với Sơn Hải thất trọng thì cũng có thể chiến một trận với Sơn Hải lục trọng, Tần Phóng chưa chắc đã có thể thắng ngươi, có lẽ còn không bằng ngươi, hiện tại y cũng chỉ có thể đấu với Sơn Hải tứ ngũ trọng...”
Tần Phóng hiện tại là Lăng Vân thất trọng!
Có lẽ Phù Thổ Linh còn mạnh hơn Tần Phóng.
Gia hỏa này ở trong nước cũng như ở sân nhà, rất khó giết chết.
Nhưng... Không có nghĩa là không thể giết.
Tô Vũ hừ lạnh, bắt đầu mở một nửa Dương khiếu!
Đao khí sôi trào.
Phù Thổ Linh hoảng hốt, ngay sau đó lập tức la lên: “Chúng ta không có thù, việc gì cũng có thể thương lượng, Tô Vũ, đừng cứng đầu không chết không ngừng như vậy, không có ý nghĩa gì, Ngũ Hành tộc và Nhân tộc cũng không phải đại địch...”
Tô Vũ bình thản đáp: “Làm tù binh của ta! Vứt bỏ điểm bảng, ta có thể suy xét việc không giết ngươi!”
Má.
Có thiên tài nào sẽ nguyện ý làm tù binh của kẻ khác?
Đó là hành vi giao mệnh cho đối phương.
Trừ phi thật sự không còn đường để đi nữa.
Phù Thổ Linh mắng: “Đừng quá đáng, ta mà báo cho Liệp Thiên các, dù ngươi có mạnh thì cũng không thể giải quyết ta chỉ bằng một chiêu, hiện tại vô số người tìm kiếm hành tung ngươi, Tô Vũ, ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta rồi nhanh chóng trốn chạy sao?”
Hai người một chạy một truy, Tô Vũ lao đi cực nhanh.
Tốc độ của Phù Thổ Linh trong nước cũng nhanh kinh người.
Ánh mắt Tô Vũ khác thường, “Ngươi làm cách nào để hợp nhất ngũ hành?”
“Năm vị lão tổ vô địch đã để lại ấn ký trong thân thể ta, Tô Vũ, ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta à? Ta là hy vọng của Ngũ Hành tộc, giết ta, chắc chắn vô địch sẽ ra tay!”
“Đừng đánh giá cao chính mình!”
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi chết rồi thì còn gì là hy vọng, thiên tài đã chết đều không phải là thiên tài!”
Không sai!
Phù Thổ Linh thầm mắng, nhưng không phải ta còn chưa chết sao?
Ngay sau đó, gã bỗng nhiên lấy ra một thứ, uy áp lay động hải vực, đó là một nhánh gỗ!