Tô Vũ vừa tung ra ngũ hành luyện ngục đã kéo Thiên Đạc vào trong nước.
Tiếp tục lặn xuống!
Mà Thiên Đạc thì cũng không kinh hoảng, thân là đỉnh cấp cường giả, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không làm khó được gã.
Ngũ hành luyện ngục của Tô Vũ kỳ thật cũng không mạnh như trong tưởng tượng.
Không bằng Phù Thổ Linh!
Then chốt ở chỗ ý chí lực của hắn không mạnh bằng Phù Thổ Linh, Phù Thổ Linh vốn là Văn Minh sư thuần túy, ý chí lực cường đại hơn Tô Vũ cả một bậc.
Thứ Tô Vũ dùng cũng không tính là bản chính.
Mặc dù như thế, Tô Vũ không dùng lực lượng thân thể mà cũng đấu ngang ngửa Thiên Đạc, điều này chứng minh nếu Phù Thổ Linh dốc toàn lực ứng phó thì Thiên Đạc không phải đối thủ của hắn.
"Phù Thổ Linh, ngươi cho rằng chút thủ đoạn này liền có thể đối phó ta?"
Thiên Đạc cười lạnh một tiếng, "Ma lâm!"
Gã quát to dữ dội!
Kỹ năng chủng tộc!
Trong hư không giống như có một tôn thượng cổ ma thần buông xuống, trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể gã. Sau một khắc, ma khí sôi trào, thân thể Thiên Đạc nhanh chóng lớn mạnh hơn ba phần!
Ầm ầm!
Lớp trường tiên bên trong nhất của ngũ hành luyện ngục dồn dập đứt gãy!
Tô Vũ thoáng giật mình, ma lâm mạnh như thế ư?
Phút chốc đã tăng cường thực lực cho đối phương tối thiểu thêm hai thành!
Ta đệt!
Ta không biết a.
Sớm biết thì ta cũng dùng.
Còn nữa, Thần tộc có thiên phú kỹ thần biến.
Hắn đều chưa sử dụng!
Thiên phú kỹ của Tiên tộc thì Tô Vũ đã từng dùng, nhưng thần biến và ma lâm của Ma tộc cùng Thần tộc thì Tô Vũ đều chưa dùng qua. Một mặt là do Tô Vũ không có thói quen dùng thiên phú kỹ của bọn hắn, một mặt là cảm thấy đến mức độ này của mình thì thiên phú kỹ chưa chắc đã có nhiều tác dụng lớn.
Thế nhưng bây giờ thấy thực lực Thiên Đạc cường hãn hơn rất nhiều, Tô Vũ lại hơi động lòng.
Đây là một môn thiên phú kỹ rất đặc thù!
Có vẻ giống như triệu hoán thượng cổ Ma thần, dĩ nhiên, khẳng định không phải thật sự là thượng cổ ma thần, có lẽ là thượng cổ ma thần lưu lại ấn ký ở chư thiên rồi bị bọn hắn triệu hoán vào cơ thể.
Giờ phút này, Thiên Đạc vận dụng ma lâm đã có thực lực cường hãn!
Gã lại lần nữa tung một quyền phá vỡ ngũ hành luyện ngục tầng thứ hai rồi lạnh lùng nhìn về phía Tô Vũ, "Ngươi chỉ có chút năng lực ấy sao?"
Không đáng chú ý!
Chờ ta phá vỡ tầng luyện ngục thứ năm thì chính là lúc lấy mạng ngươi!
Oanh!
Tựa như thượng cổ ma thần, Thiên Đạc cũng không dùng binh khí mà chỉ một quyền lại một quyền oanh kích ngũ hành luyện ngục. Giờ khắc này Tô Vũ không ngừng kéo gã lặn xuống, không ngừng phóng thích ngũ hành lực lượng để củng cố ngũ hành luyện ngục tạm thời kia.
Nghiêm ngặt mà nói, nếu chỉ có chiến lực Văn Minh sư thì Tô Vũ không địch lại cái tên này.
Không sớm thì muộn sẽ bị gã đánh vỡ ngũ hành luyện ngục!
Đương nhiên mọi chuyện cũng khó nói, Tô Vũ có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa sử dụng.
Hắn chưa dùng Khoách Thần chùy, đa thần văn chiến kỹ, hiện tại chỉ dùng Ngũ Hành thần quyết phối hợp với ngũ hành thần văn để đối phó Thiên Đạc mà thôi.
Hiện tại thân thể Tô Vũ đã hoàn thành 29 đúc.
Nếu chỉ tính riêng lực lượng khiếu huyệt thì cũng đã vượt qua 28000 khiếu, không tính thần văn, không tính Dương khiếu nửa mở, không tính tinh huyết bùng nổ, không tính bất kỳ vật gì. . .
Lực lượng thân thể đơn thuần lại phối hợp thêm 144 khiếu sắp nhất biến thì sức mạnh thân thể Tô Vũ sẽ đạt đến mức độ 3 vạn khiếu.
Thiên Đạc dưới trạng thái ma lâm cũng rất lợi hại, lực thân thể đại khái mơ hồ vượt qua 3 vạn khiếu.
Mỗi một quyền đều đánh cho biển ý chí của Tô Vũ rung động.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ!
Đây đã là trạng thái mạnh nhất của ngươi sao?
Còn có thủ đoạn gì nữa không?
Tô Vũ thấy được ma lâm, thấy được chút chiêu thức của Ma tộc Thủy Ma quyết, nhưng cũng chỉ có những thứ này thôi sao?
Còn có gì khác nữa không?
Những thứ này hắn đều biết!
Nếu muốn ngụy trang thành Thiên Đạc, không nói những cái khác, ít ra chiến kỹ của gã mình đương nhiên phải học được, bao gồm cả phương thức chiến đấu, đây mới là nguyên nhân Tô Vũ một mực kéo chân gã.
Bằng không vừa gặp mặt, Tô Vũ dốc toàn lực ứng phó, một đao hạ xuống thì hắn có niềm tin bổ chết đối phương!
Tô Vũ tiếp tục kéo chân Thiên Đạc, không ngừng nổ bắn ra từng đạo thủy tiễn, không ngừng bùng nổ từng đạo kiếm mang kim sắc, xông vào ngũ hành luyện ngục vây giết Thiên Đạc.
Thiên Đạc dường như vĩnh viễn không có điểm dừng!
Chỉ có một quyền!
Đấm ra một quyền phá toái hết thảy.
Tô Vũ âm thầm chửi bậy, mẹ nó, thật là đủ trực tiếp, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Cái tên này không còn thủ đoạn gì khác à?
Được rồi, có vài người chỉ có tí sở trường, đây cũng là lẽ thường.
Cũng tốt, nếu chỉ có chút thủ đoạn này thì mình căn bản không cần thiết học, đều rất đơn giản.
Chính mình cũng biết mà!
Tô Vũ kéo lấy đối phương, tiến xuống hơn vạn mét đáy biển, bỗng nhiên hắn nói: "Thiên Đạc, ngươi cứ nhất định muốn đấu với ta? Ta có thể triệu hồi ra ngũ hành lão tổ, ta còn có thần phù mà ngũ hành lão tổ cho, ngươi đừng ép ta giết ngươi."
Ánh mắt Thiên Đạc khẽ biến, sau một khắc, gã lạnh lùng nói: "Phù Thổ Linh, ngươi chỉ có thể dựa vào chút ngoại lực này thôi sao?"
Vô sỉ!
Tô Vũ hừ lạnh: "Là ngươi truy sát ta, Thiên Đạc, ngươi bây giờ mà rời đi thì ta không cùng ngươi so đo, bằng không, trừ phi ngươi triệu hoán lão tổ nhà ngươi hoặc là có biện pháp chống cự ngũ hành thần phù. . . Ta không muốn giết người, ngươi cũng đừng ép ta!"
Ngươi có những vật này không?
Nếu như không có, vậy thì dễ nói.
Nếu như mà có thì hắn cần thăm dò một thoáng.
Những thiên tài này động một chút lại mang theo đại sát chiêu, chính mình vẫn phải cẩn thận một chút.
Thiên Đạc lạnh mặt, vẫn như cũ một quyền tiếp một quyền!
"Phù Thổ Linh, ngươi thắng ta đi rồi lại nói!"
Triệu hoán vô địch?
Vô địch tới không cần thời gian à?
Vận dụng ngũ hành thần phù. . . Ngươi ngốc đến mức tự mình nói ra, ta sẽ cho ngươi cơ hội sử dụng sao?
Khí huyết gã sôi trào, quát lên một tiếng lớn, cấp tốc đánh tan ngũ hành luyện ngục!
Chỉ cần giết Phù Thổ Linh, ngũ hành lão tổ cũng không dám vì một thiên tài đã chết mà đi tìm Thủy Ma tộc gây phiền toái.
Thật sự cho rằng có thể dọa ta?
Giết đã lại nói!
Ầm ầm, Thiên Đạc đánh một quyền về phía “Phù Thổ Linh” đã hóa thành Thủy Nhân.
Mà Tô Vũ thì phán đoán một thoáng, sau đó thầm mắng một tiếng, ngươi không có thì cứ nói là không có, còn dám hung hăng càn quấy.
Nói đi nói lại, ta cũng chưa từng thử qua ma lâm, hay là… ta cũng thử nhìn hiệu quả chút nhỉ?
Cần phải trong nháy mắt bắt lại cái tên này, khiến cho gã dù có thần phù thì cũng không có cách nào vận dụng.
Tô Vũ ở trên không, yên lặng ngậm lấy một giọt tinh huyết Sơn Hải lục trọng.
Dương khiếu cũng yên lặng nửa mở.
Khiếu huyệt mà ma lâm phải sử dụng cũng chầm chậm mở ra.
Tô Vũ lo lắng. . . Lo lắng sẽ lỡ tay tung một quyền đấm chết đối phương.
Tinh huyết Sơn Hải lục trọng phối hợp thêm Dương khiếu nửa mở, thần văn chữ “Lực” tăng cường, lại thêm thiên phú kỹ ma lâm. . . sẽ không tới mức đánh chết cái tên này chứ?
Vậy thì sẽ phiền toái!
"Thiên Đạc, hỏi ngươi chút chuyện!"
Thiên Đạc nhíu mày, lại đấm một quyền đến, nhàm chán!
Muốn quấy nhiễu ta ư?
"Thật đó, ta hỏi ngươi nhé, Sơn Hải thất trọng có thể một quyền đấm chết ngươi không?"
Thiên Đạc hừ lạnh, "Ngươi có khả năng thì cứ thử xem, hạng 12 Thiên bảng Ngao Vân cũng không thể một quyền đấm chết ta!"
Tô Vũ hiểu rõ!
Lợi hại!
Ta nhớ ra rồi, cái tên này bị hạng 12 Thiên bảng đánh trúng một quyền, chỉ là gân cốt đứt từng khúc chứ người còn chưa chết, rất nhanh liền khôi phục.
Nói như vậy, một quyền sẽ không đánh chết gã!
Lực phòng ngự cũng rất mạnh!
Hạng 12 Thiên bảng Ngao Vân mặc dù không tới Sơn Hải thất trọng, thế nhưng có chiến lực của Sơn Hải thất trọng, không khác lắm so với trạng thái Tô Vũ hiện tại, nói như vậy, một quyền của ta cũng đánh không chết được Thiên Đạc!
Đương nhiên, khả năng sẽ đánh cho thân thể gã nổ tung, nhưng thế cũng chẳng sao.
Bị thương nặng là tốt nhất!
Nghĩ đến đây, Tô Vũ lẳng lặng nuốt giọt tinh huyết vào bụng.