Tô Vũ lẳng lặng nuốt giọt tinh huyết vào bụng, Dương khiếu nửa mở, cộng thêm chữ “Lực”, vận dụng chấn động chi pháp, mở ra ma lâm. Trong nháy mắt, trên không trung có một cái bóng mờ rơi vào cơ thể hắn.
Thực lực Tô Vũ lập tức vượt trội thêm một bậc.
Mà Thiên Đạc ở đối diện lại chết sững, hai mắt trừng trừng.
Cái gì?
Thượng cổ Ma Ảnh?
Ma lâm. . .
Sao lại thế?
Gã còn chưa kịp phản ứng, sau một khắc, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn bùng nổ, cùng lúc đó, bên trên đầu gã có một cây đại chùy mang theo lực chấn động khủng khiếp nện xuống!
Oanh!
Khoách Thần chùy cùng nắm đấm đồng thời hạ xuống!
Cả hai thứ tới đồng thời khiến Thiên Đạc căn bản không có thời gian đi phòng ngự, khí huyết gã bùng nổ đến cực hạn, ma khí cũng sôi trào, gã nổi giận gầm lên một tiếng chỉ vì phòng ngự một quyền kia!
Một quyền cực kỳ cường hãn!
Oanh!
Một quyền nện xuống, chùy cũng nện xuống, biển ý chí của Thiên Đạc chấn động, trong nháy mắt gã nôn ra một ngụm máu tươi, ma khí tiêu tán, tuyệt vọng gào lên, oanh!
Một đấm của Tô Vũ lại tới, bịch một tiếng, lồng ngực của Thiên Đạc trực tiếp bị Tô Vũ đánh xuyên thấu.
Lực chấn động bùng nổ, chấn cho xương cốt toàn thân gã đứt gãy.
Nháy mắt, Thiên Đạc tựa như một mớ thịt nát, triệt để xụi lơ.
Phảng phất như không có xương cốt!
Xương cốt của gã đều bị lực chấn động mạnh bạo từ Tô Vũ đánh gãy toàn bộ.
Mà Tô Vũ thì lại kinh hãi.
"Đừng chết mà!"
Ánh mắt Thiên Đạc ảm đạm, nhìn có chút đờ đẫn. . .
Ta. . . rốt cuộc là làm sao vậy?
Đây không phải Phù Thổ Linh!
Gã còn đang nghĩ ngợi, Tô Vũ lại nện cho gã thêm một búa, "Ngất đi là được!"
"Cục lông nhỏ, mau làm việc, nhanh lên, phong tỏa biển ý chí của gã, đừng để gã truyền tin tức ra ngoài!"
Cục lông nhỏ vội chen vào biển ý chí đã trọng thương của Thiên Đạc.
Nó vừa tiến vào liền thấy bên trong biển ý chí lơ lửng một giọt máu, nó cấp tốc nuốt trọn ngụm máu ấy, sau đó đắc ý truyền âm khoe khoang cho Tô Vũ biết: "Trong đầu gã còn cất giấu một giọt tinh huyết. . . gã muốn bùng cháy tinh huyết tìm phụ huynh, yên tâm, ta tiêu diệt rồi."
Cục lông nhỏ hết sức khinh bỉ, thế mà còn ẩn giấu tinh huyết để tìm phụ huynh mách lẻo, đúng là không biết xấu hổ.
Mà Thiên Đạc bây giờ đã sắp không còn ý thức.
Ánh mắt gã uể oải nhìn Tô Vũ, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ khóe miệng gã ứa ra.
"Tô. . . Vũ!"
Gã nhìn chằm chằm Tô Vũ, giờ khắc này, cuối cùng đã nghĩ đến cái gì, đây không phải Phù Thổ Linh, đây là Tô Vũ!
Cái chùy kia rất rõ ràng.
Chỉ là lúc trước gã không có thời gian suy nghĩ!
Bây giờ ý chí của gã rất u ám.
Mà Tô Vũ thì lo lắng trấn an: "Là thế này, ngươi đừng sợ, đừng chết nha, ta chỉ đánh vỡ thân thể của ngươi thôi, thân thể quá lớn nên không tiện giấu. Ta phong tỏa ngăn cản biển ý chí của ngươi, ngươi sẽ còn sống, nếu tâm tình ta tốt thì sẽ không giết ngươi, đừng sợ, chớ phản kháng a. . ."
Thiên Đạc cũng không kịp suy nghĩ gì, ầm ầm một tiếng, thân thể gã đã triệt để bị đánh tan!
Sau một khắc, một tiểu quang cầu xuất hiện.
Đó là biển ý chí của gã!
Mà giờ khắc này, trong quả cầu ánh sáng còn có một Cục lông nhỏ!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nói: "Cục lông nhỏ, mau nuốt vào trong bụng ngươi, đừng tiêu hóa, chớ có ăn, sau đó ngươi lại tiến vào biển ý chí của ta!"
Làm như thế thì dù vô địch có dò xét vị trí thì hắn và Thiên Đạc cũng là một thể.
Hắn cấp tốc thu thập thân thể phá toái và huyết dịch của Thiên Đạc, đốt cháy khí tức của mình.
Không chỉ vậy, giờ phút này, Tô Vũ không ngừng bùng nổ ma khí, không ngừng bùng nổ ngũ hành lực lượng.
Dời sông lấp biển!
Để cho người ta cảm nhận được, nơi này còn có hai vị cường giả đang giao chiến.
Mà Cục lông nhỏ rất mau đã đem biển ý chí của Thiên Đạc nuốt mất, mặc dù nó rất muốn ăn, thế nhưng nó vẫn ý thức được mình không được phép ăn. Nó cũng biết Hương Hương chuẩn bị lừa gạt về thứ ăn càng ngon hơn, hiện tại nó phải cố nhịn không ăn cái tên này!
Chờ sau khi lừa gạt tới thứ ăn ngon hơn thì lại ăn biển ý chí của gã sau cũng chưa muộn.
Ma khí cùng lực lượng ngũ hành không ngừng bùng nổ, tại chỗ sâu dưới đáy biển liên tục nhấc lên từng đợt sóng cả.
Sóng cả càng lúc càng lớn!
Tô Vũ cấp tốc thanh lý chiến trường, tiếp đó hắn vội hoá hình, dần dần chuyển biến thành dáng vẻ Thiên Đạc.
Không chỉ như thế, hắn còn đang tranh thủ rút máu của Thiên Đạc ra.
Hắn muốn nhìn trộm trí nhớ của gã để ngụy trang kĩ càng hơn!
Đương nhiên, dù sao cũng sẽ có sơ hở, hơn nữa hắn còn phải cẩn thận tiếp xúc đến vô địch trong trí nhớ, bằng không rất dễ dàng bị phát hiện dị thường.
Tô Vũ vội vàng chuyển đổi, rất nhanh ma khí từ thân thể hắn thao thiên.
Thủy Ma quyết vận chuyển!
Chỗ trán có một vệt hỏa diễm xuất hiện, thứ này rất khó ngụy trang, nó cần phải mở ra khiếu huyệt ở mi tâm mới được, hoàn toàn là hình thành tự nhiên.
Khí tức nội liễm, toàn bộ ý chí lực nội liễm.
Về phần thân thể, Thiên Đạc là Lăng Vân thất trọng, khí tức Tô Vũ thì chưa đến thất trọng, thế nhưng thân thể hắn đã vượt qua Thiên Đạc. Tô Vũ suy nghĩ một chút, quyết định ngụy trang ra một bộ dáng vẻ khí tức uể oải.
Giao chiến với Phù Thổ Linh nên mình đã thụ thương, khí tức không ổn định là việc hợp tình hợp lý.
"Không thể để vô địch thấy, vừa nhìn thấy liền biết là hang giả!"
"Không thể bị Liệp Thiên các thu thập khí tức hai lần. . . Bằng không, có thể sẽ bị nhận ra. . ."
Đương nhiên, Liệp Thiên các sẽ không nhàm chán đến mức đi thu thập khí tức cường giả đã thu được, việc này hết sức lãng phí tinh lực. Bọn họ đã có khí tức của Thiên Đạc, rảnh rỗi đi thu thập lần nữa làm gì.
Liệp Thiên các rất khó phân biệt ra được, thế nhưng Liệp Thiên bảng thì lại có khả năng.
Tô Vũ lo lắng bản thân sẽ bị Liệp Thiên bảng nhận ra sơ hở.
Hắn tiếp tục chế tạo giả tượng đại chiến, giờ phút này, Cục lông nhỏ cũng nuốt vào điểm sáng kia, làm thế cũng có thể dự phòng Thiên Đạc gây sự trong biển ý chí hoặc là liên lạc với vô địch.
"Cục lông nhỏ, nếu gã thanh tỉnh thì lập tức chấn động biển ý chí của gã, chỉ cần không chết là được!"
"Ta biết rồi!"
Cục lông nhỏ nuốt biển ý chí vào bụng rồi nhanh nhẹn tiến vào biển ý chí của Tô Vũ.
Đến giờ phút này, dù cho Liệp Thiên các hoặc là vô địch tới dò xét hành tung thì Tô Vũ đã chính thức hòa làm một với Thiên Đạc.
Giải quyết xong xuôi, Tô Vũ liền tiếp tục bơi về hướng càng sâu hơn.
Nên khởi động phương án tiếp theo.
Không gian thượng cổ phá toái.
Thiên Đạc đại chiến Phù Thổ Linh, tình cờ phá vỡ một không gian thượng cổ, phát hiện ra thi thể một tôn vô địch. . .
Hết thảy đều có thể thuận lý thành chương.
Bên ngoài hẳn là có người cách không quan chiến chứ cũng không dám vươn ý chí lực ra dò xét, không ai dám quấy nhiễu đến trận chiến này, chỉ cần mình ngụy trang không có trở ngại thì sẽ không ai hoài nghi gì.
Phải để bọn hắn thấy cảnh tượng không gian thượng cổ phá toái.
Tốt nhất, mình chỉ đem đi đồ trọng yếu, đồng thời phải chừa lại những đồ thượng cổ rác rưởi khác, coi như cho bọn họ chiếm chút tiện nghi.
Mấy ngày qua, Tô Vũ vẫn luôn lo liệu chuẩn bị, cũng đã thu mua không ít thứ.
Đương nhiên, hắn cũng tiến hành phá hư cải tạo chút đỉnh, miễn cho bị người khác nhận ra vấn đề.
Kỳ thật trong toàn bộ kế hoạch, điểm mấu chốt nhất nằm ngay tại chỗ không gian thượng cổ phá toái dao động, đây là thứ khó làm giả nhất!
Tô Vũ tìm thật lâu cũng không tìm được không gian thượng cổ.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể tự nghĩ biện pháp, chế tạo ra thứ giả.
Phá toái thần văn!
Đúng vậy, phá toái một viên có thuộc tính không gian, Tô Vũ có một viên thần văn chữ "Thú", đây là thứ chỉ thuần thú sư mới có thể phác hoạ. Tô Vũ cũng không biết mình làm thế nào liền phác hoạ ra cái đồ chơi này.
Thứ này tự mang không gian.
Phá toái xong hẳn là sẽ hình thành một loại gợn sóng khi không gian vỡ nát, ngụy trang thành không gian thượng cổ.
Chữ “Thú” cũng đã là tam giai đỉnh phong.
Không gian thượng cổ yếu ớt gợn sóng hẳn là không khác lắm so với tam giai đỉnh phong, cộng thêm sau khi phá toái, dấu vết sẽ nhanh chóng tan biến, cũng có thể ngụy trang qua mắt cường giả được.
Tô Vũ thầm mắng!
Phá toái thần văn của chính mình vẫn là lần đầu tiên hắn làm.
Mặc kệ!
Lần này mình tổn thất một viên thần văn tam giai đỉnh phong, cái giá bỏ ra càng lúc càng lớn!
Không cho mình đủ chỗ tốt thì sẽ thua lỗ lớn.