"Không muốn làm gì cả, ngươi cứ thành thật bế quan một quãng thời gian là được!"
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: "Ngươi là người có đại khí vận, rất khó giết, ta đã cảm nhận được! Giết ngươi có thể sẽ trêu chọc toàn bộ Ngũ Hành tộc, ta cũng hiểu. Ngũ Hành tộc hẳn là sẽ cử người tới cứu ngươi. . . thế nhưng ngươi bị giam tại cổ ốc, đối phương vào không được, cho nên ngươi chỉ có thể tự cứu mình."
"Chờ lực lượng phong ấn tiêu tán, ngươi có thể mở cửa rời đi, ta đã kiểm tra rồi, ngay cả tử khí đều khó mà thẩm thấu phong cấm này, đúng không?"
Phù Thổ Linh phiền muộn, thật sự chỉ là như thế thôi sao?
Tô Vũ rốt cuộc đang làm gì?
Tô Vũ lười nói nhiều lời, "Ta muốn dời ngươi đến cổ ốc vòng trong, ngươi đi ra, ta sẽ khóa lại truyền âm bốn phía, ngươi cũng đừng hòng hô người tới, vô dụng thôi Phù Thổ Linh, muốn mạng sống vậy thì thành thật một chút, thế nào?"
Phù Thổ Linh rất nhanh lại nói: "Tô Vũ, ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, vẫn luôn là ngươi gây phiền toái cho ta. . . Nếu ngươi không muốn cả hai cùng chết thì hiển nhiên ta cũng không muốn chết!"
"Thế thì không còn gì tốt hơn, ta nói rồi, giết ngươi không phải mục đích. . . Ta cần ngươi bế quan một tháng!"
Tô Vũ cười cười, bất quá trong lòng hắn vẫn vô cùng cảnh giác, kỳ thật vẫn có điểm nguy hiểm.
Nếu Phù Thổ Linh tự mình phá vỡ được phong cấm thì phải làm sao bây giờ?
Kỳ thật, để Cục lông nhỏ ở lại trông coi là tốt nhất.
Thế nhưng nếu Cục lông nhỏ rời khỏi hắn thì biển ý chí của Thiên Đạc cũng sẽ tách ra khỏi Tô Vũ, một khi Ma tộc tìm đến liền dễ dàng phát hiện dị thường.
Tô Vũ nhìn thoáng qua cục đất, suy nghĩ một chút, có lẽ mình có thể thêm một chút phong ấn.
Tối thiểu phải tranh thủ vài ngày khiến cái tên này không ra được!
Chờ khi gã đi ra thì việc của mình đều đã xong xuôi, lúc ấy mặc kệ gã!
Không nói gì thêm, Tô Vũ cấp tốc vẽ ra ngũ hành luyện ngục, tiếp theo, bóng mờ kết giới bao phủ hắn, rất nhanh đủ loại thủ đoạn đều xuất hiện, trước tiên đem Phù Thổ Linh dời đi đã rồi lại nói.
Chuyển dời đến vòng trong!
Khiến cho Ngũ Hành tộc dù biết gã ở trong đó thì cũng không có cách nào tìm tới và cứu viện.
Huống chi chưa chắc đối phương đã phát hiện vị trí cụ thể của gã, rất khó truy tung và dò xét tại cổ thành, cứ để mặc bọn họ tự tìm đi!
Phù Thổ Linh tuyệt đối có đại khí vận, tối thiểu thì Tô Vũ cảm thấy như vậy.
Đến nước này mà đối phương còn có thể tự vệ, loại người như gã quả nhiên khó giết.
Chỉ sợ đám yêu nghiệt như Ma Đa Na cũng đều khó giết!
Thiên tài chân chính ai mà không có bản lĩnh giữ mạng?
Bất quá Tô Vũ cũng không thèm để ý, khó giết chẳng qua là so giữa những người ngang tầm với nhau mà thôi, đến vô địch rồi thì làm gì có chuyện khó giết Lăng Vân Sơn Hải nữa.
Nói tới nói lui, vẫn là thực lực không đủ.
Nếu thực lực đủ, hắn đã trực tiếp phá vỡ phong ấn, một bàn tay có thể chụp chết cái tên này!
Rất nhanh, Tô Vũ đã hoàn thành phong ấn cục đất, biến nó thành một quả cầu đen.
Hắn mang theo quả cầu này đi ra khỏi cổ ốc, nhanh chóng đi vào vòng trong.
Hiện tại là ban đêm, bên ngoài không có người, dù cho trước đó Tô Vũ làm ra động tĩnh không hề nhỏ thì cũng chẳng ai hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Một mực tiến vào vòng trong, rất nhanh, Tô Vũ đã tiến nhập một gian phòng.
Mỗi phòng hắn đều thử đẩy một chút, có phòng dù cho không ai ở thì cũng khó có thể tiến vào, phòng nào có thể đi vào dễ dàng đều là từng bị người ở qua, đại khái sẽ không có cơ duyên gì.
Tô Vũ đẩy cửa mấy chục gian phòng, cuối cùng có một gian bị đẩy ra, không có người.
Hắn nhốt Phù Thổ Linh vào trong, chỉ cần Phù Thổ Linh không mở cửa thì bên ngoài sẽ không ai vào được.
Trừ phi đối phương nắm giữ một tấm cổ thành lệnh.
Hắn giấu hắc cầu vào sâu trong cổ ốc, sau đó hắn lại bố trí bốn phía vài bẫy rập đơn giản, bao gồm cả mấy chuôi binh khí, một khi hắc cầu phá vỡ thì binh khí sẽ nổ tung, hắn có khả năng cảm nhận được.
Như thế thì hắn cũng có thể đề phòng Phù Thổ Linh thoát ra rồi bỏ chạy mà mình còn không biết.
Bóng mờ kết giới bao khỏa Phù Thổ Linh, thanh âm không có cách nào truyền ra ngoài được, gã nhìn một loạt động tác của hắn mà cực kỳ bất đắc dĩ, đến cùng Tô Vũ muốn làm gì?
Bây giờ gã hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu, nguy hiểm cỡ nào.
Còn nữa, vì sao Tô Vũ lại phải giả mạo Thiên Đạc để truy sát mình, vả lại mới rồi hắn còn lấy ra một bộ thi thể cực kỳ mạnh mẽ, đây đều là tình huống gì?
Không có biện pháp nắm bắt càng nhiều tin tức, trong lòng Phù Thổ Linh liền hạ quyết tâm, lần này nếu gã chạy trốn được, lần sau mà gặp phải Tô Vũ. . . thì sẽ trực tiếp bỏ chạy!
Còn nữa, thần phù của Ngũ hành lão tổ vô dụng quá a!
Bây giờ xem ra, tốt nhất phải là thần phù có tính công sát thì mới được, trước đó gã suy nghĩ rằng có phòng ngự sẽ càng tốt hơn nên mới lấy nửa này nửa kia, bây giờ thì thấy hơi hối hận rồi.
Ban nãy mà gã có 4 viên thần phù đều mang tính công sát thì có lẽ Tô Vũ liền ngoẻo rồi!
Đương nhiên, Tô Vũ cảm thấy gã rất khó giết, gã cũng cảm thấy vô cùng khó giết Tô Vũ, dù gã cầm cả 4 tấm thần phù đều mang tính công sát thì gã vẫn cảm thấy chưa chắc đã có thể giết nổi tên kia.
Phiền toái!
Cả thứ đồ chơi vô thanh vô tức thôn phệ ý chí lực của mình nữa, rốt cuộc là cái gì?
Gã chợt nhớ tới một vài truyền thuyết cổ xưa, nhưng không quá chắc chắn.
Bộ tộc kia. . . Còn chưa tan biến ư?
Chẳng lẽ truyền thừa của bộ tộc kia cũng ra ngoài rồi?
Còn thông đồng với Tô Vũ nữa?
Có thể vô thanh vô tức thôn phệ ý chí lực của mình, ngoại trừ Phệ Thần tộc ra thì còn có thể là cái gì.
Gã hít sâu một hơi, đối với Ngũ Hành tộc thì Phệ Thần tộc chính là thiên địch, là đại địch, bởi vì phần lớn Ngũ Hành tộc đều là Văn Minh sư, thế nên lão tổ mà xui xẻo tao ngộ vô địch của đối phương thì chỉ có thể chạy trối chết. Gần như cùng giai đối đầu với Phệ Thần tộc thì Ngũ Hành tộc cơ hồ sẽ phải chết, không có cách nào phản kháng.
. . .
Tô Vũ không quan tâm đến suy nghĩ của Phù Thổ Linh, rất nhanh hắn đã bố trí xong xuôi hết thảy.
Mang theo vài phần bất an, Tô Vũ đi ra khỏi cổ ốc, đóng kín cửa lại, đến lúc này thì chính hắn cũng không có cách nào tiến vào.
Lúc nãy là đi vào chung nên hắn mới có thể tiến vào được.
Hiện giờ ở bên trong có người, trừ phi Phù Thổ Linh tự mình mở cửa, bằng không phải cưỡng ép mở ra, nhưng hiển nhiên Tô Vũ làm gì có năng lực cưỡng ép mở cổ ốc ở vòng trong như thế.
"Vạn sự sẵn sàng!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, tối thiểu đến bây giờ thì hết thảy đều đã coi như hoàn thiện.
Kế hoạch lừa gạt của hắn có thể chính thức bắt đầu.
Hắn cần phải giải quyết hết thảy, sau đó chạy trốn trước khi Phù Thổ Linh ra ngoài.
"Hai ngày, nhiêu đó thời gian hẳn là đủ rồi."
Tô Vũ chợt nghĩ tới một chuyện, nội thành vừa có phân bộ của Liệp Thiên các, vừa có người của Chư Thiên Vạn bảo lâu. . . hay là hắn bán đấu giá ngay tại cổ thành nhỉ?
Nơi đây không có cách nào động thủ nên sẽ là chốn an toàn nhất.
Trước đó hắn không nghĩ tới chuyện sẽ bán đấu giá ở đây, nhưng hiện tại xem ra có lẽ cổ thành càng thích hợp với hắn hơn.