Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1496 - Chương 1496: Muốn Sống Hay Muốn Chết?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1496: Muốn Sống Hay Muốn Chết?
 

Qua đại khái hai giờ.

Tô Vũ mở mắt, yết hầu khàn khàn, nhìn về phía cục đất nọ, cười khẽ, "Ngươi không thể giết được ta!"

Phù Thổ Linh hiện khuôn mặt lên trên cục đất, thở dài một tiếng, "Ngươi không phải chỉ có ngũ hành thần văn, ngươi còn biết một môn công pháp đặc thù, có lẽ có lực lượng đồng nguyên với bọn ta, đúng không?"

Gã chấp nhận mình đã thua cuộc!

Tô Vũ không phải dùng ngũ hành thần văn để hóa giải mà là dùng một loại công pháp đặc thù để hóa giải!

Nương theo việc Tô Vũ không ngừng vận chuyển, Phù Thổ Linh kỳ thật đã nhìn ra chút gì đó, có lẽ. . . Đây là thứ liên quan tới ngũ hành thần quyết.

Gã không nói gì thêm, tuy Tô Vũ thụ thương không nhẹ, thế nhưng đều không phải là vết thương trí mạng, có thể chậm rãi dưỡng lại.

Gã thấy hết sức phiền toái!

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt Phù Thổ Linh không muốn cúi đầu trước Tô Vũ, gã vội mở miệng nói: "Ngươi không giết ta được! Hai vô địch thần phù khí hậu dung hợp sẽ tạo thành lớp chắn phòng ngự mạnh nhất thiên hạ, trừ phi vô địch tới thì mới có thể phá vỡ phòng ngự để giết ta. . . Tô Vũ, ta mà chết, vô địch của Ngũ Hành tộc nhất định sẽ ra tay giết ngươi, ngươi giết ta không lấy được cái gì, còn sẽ khiến cho toàn bộ Ngũ Hành tộc trả thù, ta là hy vọng của Ngũ Hành tộc, ngươi hẳn đã nhận ra rồi."

Nói đến đây, gã thực sự nhịn không được, đoạn hỏi: "Vì sao ngươi cứ muốn giết ta?"

Mẹ nó, chúng ta có thâm cừu đại hận gì à?

Vì giết mình mà cái tên này đã mạo hiểm rất lớn, còn cố ý truy sát đến cổ thành, đây cũng quá mang thù rồi đi!

Tô Vũ suy nghĩ một chút, thanh âm khàn khàn đáp: "Không phải nhất định muốn giết ngươi, mà là do ngươi có thể làm bại lộ thân phận của ta!"

". . ."

Đệch!

Cút mẹ mi đi!

Phù Thổ Linh sắp hỏng mất, ngươi nghiêm túc à?

Nếu lo lắng cái này. . . mẹ nó, oan cho ta quá!

Ngươi đừng có đùa!

"Không phải là vì ngấp nghé ngũ hành chi tâm của ta?"

"Đó là cái gì?"

Phù Thổ Linh sụp đổ, ngươi không biết ngũ hành chi tâm, thế mà ngươi vẫn tới giết ta?

"Vậy là do ngươi ghen ghét thiên phú của ta?"

"Ha ha!" Tô Vũ như thể đang nghe chuyện cười.

"Hoặc là nói, ngươi ngấp nghé anh tư hơn người của ta?"

Tô Vũ không thèm để ý tới gã nữa, đồ thần kinh!

Ta ngấp nghé ngươi?

Ta ghen ghét ngươi?

Cho xin đi, ta thật sự chỉ là vì không muốn bại lộ thân phận nên mới tìm giết ngươi thôi.

Giờ phút này, bên trong biển ý chí, hai cỗ lực lượng còn đang bùng nổ, bất quá đã bị Tô Vũ tiêu trừ hơn phân nửa, cỗ thi thể Nhật Nguyệt bát trọng kia đã bị phá hư không ít, thế nhưng Tô Vũ cũng không mấy bận tâm, thương thế như vậy ngược lại rất tốt, che giấu được dấu vết khác, chẳng hạn như Khai Thiên đao của Hạ Long Võ, sau này hắn lại dùng tử khí để ăn mòn thêm một thoáng, như thế mới càng chân thực.

Lần này lực lượng thân thể tăng lên không nhiều, bởi vì hai viên thần phù kia không có sinh mệnh lực mạnh như nhánh gỗ trước đó, còn may Tô Vũ vẫn có thu hoạch, biển ý chí đã bị cưỡng ép mở rộng ra một chút, lớn hơn khi trước.

Bao gồm cả 32 Thần khiếu lấy từ công pháp Tiên tộc, hiện tại đã mở ra 16 cái, ý chí lực của hắn mạnh hơn nhiều so với khi chỉ mở 180 Thần khiếu.

Vả lại nó còn mang theo một cỗ lực lượng sắc bén và hỏa diễm chi lực.

Đương nhiên, Tô Vũ phải nghĩ cách làm hao mòn lực lượng này đi, miễn cho bị lão tổ Ngũ Hành tộc phát hiện rồi định vị truy sát.

Biển ý chí lấy được chỗ tốt rất lớn, chỉ là nó cũng có chút thụ thương, cần thời gian để tĩnh dưỡng.

Thân thể Tô Vũ thì không có thu hoạch gì nhiều, có điều cũng đã hoàn thành đủ 30 lần rèn đúc.

Thân thể 30 đúc. . .

Tính ra thì lực lượng thân thể đã chính thức vượt qua 3 vạn khiếu, bất quá vẫn chưa thể đi đến mức độ mà Tô Vũ mong muốn, 4 viên thần phù phát động, hai cái đã bị Phù Thổ Linh lấy ra làm phòng ngự, hai cái còn lại chỉ tăng lên một đúc cho hắn.

Đương nhiên, chữa trị tốt cho biển ý chí xong thì ý chí lực của hắn sẽ phóng đại.

Mà trước đó nếu nói biển ý chí của Tô Vũ chỉ có thể so với Lăng Vân đỉnh phong thì lần này được mở rộng, hẳn thật sự có thể so với Sơn Hải cảnh.

Đại khái không khác lắm khi Triệu Lập chưa tấn cấp.

Mà Triệu Lập thì phải hao tốn rất nhiều năm mới làm được.

Tô Vũ yên lặng hấp thu lực lượng cuối cùng, một lát sau, hắn đứng dậy, một quyền đánh vào trên cục đất, không hề có tí động tĩnh gì.

Tô Vũ cũng không ngạc nhiên, chỉ là tò mò hỏi: "Phù Thổ Linh, ngươi đem chính mình vây chết, vô địch lại không vào được cổ thành, như vậy không phải ngươi đang tự sát à?"

Phù Thổ Linh không đáp lời.

Ngươi quản ta làm gì?

Ta vui lòng đó!

Mẹ nó, nếu không phải do ngươi bức bách thì làm sao ta lại phải đưa ra hạ sách này?

Phù Thổ Linh hỏi ngược lại: "Thứ thôn phệ ý chí lực của ta là vật gì? Thần văn hay là yêu thú?"

Thứ đó quá kỳ quái!

Ban nãy gã cảm nhận được thứ này tạo ra uy hiếp ghê gớm nên mới không thể không cấp tốc phát động thần phù, nếu trễ thêm chốc lát, gã lo ngay cả năng lực khởi động thần phù cũng bị mất!

Hiện tại tốt xấu gì cũng đã phong ấn được bản thân.

Tối thiểu là Tô Vũ không đánh tan được tầng phòng ngự này!

Tô Vũ không để ý đến gã, hắn lại thử công kích một lượt, ngũ hành thần văn hiển hiện, lửa đốt, đao chém. . . nhưng đều không có cách nào đánh vỡ.

Hắn lại thử dùng 180 Thần khiếu để hấp thu hai cỗ lực lượng.

Kết quả sau khi Phù Thổ Linh dung hợp, hắn thật sự không hấp thu được.

Phù Thổ Linh bình tĩnh giải thích: "Biết ngươi có khả năng hấp thu năng lượng cho nên ta cố ý dùng lực lượng khí hậu hợp lại phong cấm chính mình, từ đó, lực lượng biến dị, ngươi sẽ không làm gì được ta!"

Tô Vũ bật cười, "Miệng ngươi cứng lắm! Đều thành dạng này mà còn lớn lối như thế!"

Dứt lời, hắn lại bổ sung: "Thật ra trên đại thể ta đã nhìn ra một điểm, lực phong ấn này chính ngươi cũng không có cách phá vỡ, bất quá thời gian kéo dài không lâu, đại khái mấy tháng sẽ tự động tán đi. . ."

Phù Thổ Linh không nói gì, bởi vì Tô Vũ đoán đúng rồi.

Một tháng sau, gã có thể đi ra ngoài.

Mà trong vòng một tháng, tất nhiên sẽ có cường giả Ngũ Hành tộc tới cứu nó, dù vô địch không đến thì cũng sẽ có Nhật Nguyệt.

Tô Vũ cười lạnh, "Ngươi mơ rất đẹp! Thừa dịp cường giả Ngũ Hành tộc các ngươi chưa tới cứu, ta sẽ đưa ngươi đến tuyệt địa trước!"

"Tuyệt địa?"

Phù Thổ Linh thản nhiên nói: "Ngươi không thể đem ta ra khỏi thành, mang ra ngoài thì vô địch Ngũ Hành tộc sẽ chạy đến ngay, không ra khỏi thành. . . Ngươi có thể đưa ta đi đâu?"

"Đưa ngươi đi đâu ư?" Tô Vũ cười đáp: "Đưa ngươi tới phủ thành chủ! Trong phủ thành chủ, Hắc Ám Ma Long hết sức bá đạo, ta dùng ngươi nện lão, ngươi nói xem lão có đánh chết ngươi không?"

Cục đất nện người quả là lựa chọn rất tốt!

Phù Thổ Linh lạnh nhạt đáp: "Ngươi không dám cũng sẽ không làm thế. Tô Vũ, ngươi một mực tìm ta đến tận bây giờ chính là vì sợ ta bại lộ thân phận của ngươi, nhưng nếu ta ra ngoài, phong ấn này có thể phong ấn thân thể ta nhưng phong ấn không được thanh âm của ta, rất nhanh, toàn bộ mọi người trong thành đều sẽ biết ngươi là Tô Vũ!"

"Dù là Hắc Ám Ma Long cũng không có bản lĩnh trong nháy mắt giết ta hay phá vỡ phong ấn lập tức, nói chung là sẽ đủ thời gian để ta kêu cho toàn thành đều biết!"

Tô Vũ gật đầu, đúng là có thể làm vậy.

Cái tên này vẫn còn có chút khó dây dưa.

Hiện tại không đánh chết được, mang đi không được, phiền toái chẳng hề nhỏ.

Bất quá, hắn có thể nhốt nó vào một gian phòng trong vòng sâu.

Đã đóng cửa, người của Ngũ Hành tộc cũng không vào được, dĩ nhiên, phải cẩn thận có người dùng cổ thành lệnh mở ra.

Lòng Tô Vũ khẽ động, "Phù Thổ Linh, muốn chết hay là muốn sống?"

"Ngươi không giết được ta!"

Phù Thổ Linh cảnh giác, Tô Vũ cười nói: "Ngươi chắc chắn chứ? Ta còn có một viên thần văn của Ngũ Đại, ngươi chắc chắn ta không giết được ngươi?"

". . ."

Được rồi, gã không quá chắc chắn.

Phù Thổ Linh bất đắc dĩ, kỳ thật gã cảm thấy Tô Vũ không còn thần văn, nhưng ai có thể cam đoan?

Yên lặng một hồi, gã bèn hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Bình Luận (0)
Comment