Tô Vũ mở miệng câu giờ: "Phù Thổ Linh, đừng kích động, ngươi không nhất định có thể giết chết ta, ta cũng không nhất định có thể đối phó ngươi, cần gì phải làm thế? Lần này tìm ngươi là vì có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
"Ta không muốn nghe, ngươi lui ra ngoài mau!"
Phù Thổ Linh cảnh giác: "Ta đã liên hệ với vô địch tộc ta, chẳng mấy chốc ngài ấy sẽ chạy tới. Tô Vũ, ngươi chớ gây sự!"
Tô Vũ bật cười, nhắc nhở gã: "Đây là cổ thành!"
Lần trước nhiều vô địch tới còn chẳng dám vào trong, nghe nói chỉ ở bên ngoài câu thông với Thiên Hà, vô địch Ngũ Hành tộc dám đến sao?
Hù dọa ai chứ?
Phù Thổ Linh im lặng, hồi lâu sau mới rầu rĩ cất tiếng: "Ngươi một mực tìm ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Hợp tác!"
"Hợp tác?"
"Đúng vậy, ta chuẩn bị lừa giết Ma Đa Na, cần sự hỗ trợ của ngươi. . ."
Vô nghĩa!
Phù Thổ Linh kém chút đã thổ huyết, ngươi đùa ta à?
Được rồi, nếu cái tên này vẫn còn thần văn của Diệp Bá Thiên thì có lẽ thật sự sẽ có khả năng giết Ma Đa Na, nhưng đôi bên đang êm đẹp, ngươi lại muốn giết Ma Đa Na làm gì. . . Hai ngươi có thâm cừu đại hận?
Thiên tài phần lớn vẫn dựa vào bản lĩnh thật sự chém giết lẫn nhau, bằng không thì ai mà chẳng có át chủ bài riêng?
Dù Tô Vũ có bạo phát thần văn của Diệp Bá Thiên để giết đối phương thì lại có thể thế nào?
Lấy được chỗ tốt không nhiều mà còn dẫn đến vô địch Ma tộc một mực đuổi giết.
Trong lúc nói chuyện, Cục lông nhỏ đã vô thanh vô tức xuất hiện.
Phù Thổ Linh bỗng nhiên khựng lại, cực kỳ kinh hoảng, nó khẽ quát một tiếng, không nói hai lời liền muốn phát động thần phù giải quyết Tô Vũ. Cảm giác về nguy hiểm của nó vẫn luôn rất mạnh, Cục lông nhỏ vừa xuất hiện thì nó liền nhận ra mối nguy, mặc dù không thấy cái gì thế nhưng nó có thể cảm nhận được gợn sóng mong manh.
Ông!
Một cỗ kiếm khí vô cùng sắc bén hiển hiện, sau một khắc, hỏa diễm mạnh bạo bốc lên. . .
Phù Thổ Linh vừa định phát động viên ngọc phù thứ ba, chính là cục đất kia thì bỗng nhiên gã giật nảy mình, phát động không được!
Trong lòng gã tột độ khủng hoảng, nhưng gã cũng không mất bình tĩnh lâu, trong đầu vội vã phát động một viên Thủy Thần phù, nháy mắt đã để cho chính mình bị thủy dịch bao bọc, ngay sau đó, gã đấm ra một quyền đánh bay Cục lông nhỏ đang ẩn thân!
Cục đất lại lần nữa phát động, nhanh chóng hình thành một phương đất vàng, Phù Thổ Linh có chút điên cuồng và bất đắc dĩ, lập tức nhảy vào trong đất vàng.
Đất vàng và thủy dịch tức thì dung hợp!
Mà giờ khắc này, Tô Vũ không có thời gian để quản gã.
Hỏa diễm bốc lên, kiếm khí sắc bén, hắn phát động Ngũ Hành thần quyết, dựa vào thân thể Nhật Nguyệt bát trọng chặn lại một bộ phận sát cơ, còn lại một bộ phận thì đã thẩm thấu tới, hỏa diễm trong nháy mắt bùng cháy thân thể của hắn.
Tô Vũ đau đớn gầm lên, hàng loạt Thiên Nguyên khí bùng nổ.
Tái sinh máu thịt!
Kiếm khí bị biển ý chí của hắn cưỡng ép thu nạp một bộ phận, ở trong biển ý chí nhấc lên sóng cả ngợp trời.
Cái tên này quá nhạy cảm!
Mà lúc này Phù Thổ Linh đã triệt để hóa thành một khối đất cố định, gã không nói cho Tô Vũ biết ngũ hành thần phù của gã không phải toàn bộ đều có tính công kích, trong đó có thần văn chỉ mang tính phòng ngự.
Bằng không, gã đã sớm phát động cả thảy một lúc.
Lúc bấy giờ, còn lại khí hậu thần phù phát động tạo thành một lớp phòng ngự xi măng đất lớn, Phù Thổ Linh trực tiếp trốn vào trong đó.
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ mới phải làm ra!
Nhưng gã đã cảm nhận được mối nguy nồng đậm, không còn cách nào nữa, gã buộc lòng phải lựa chọn như thế.
Phù Thổ Linh tự làm kiên cố chính mình!
Dù Tô Vũ còn sống thì cũng không làm gì được gã, trừ phi có Nhật Nguyệt cao trọng tới thì mới có thể đánh vỡ lớp phòng ngự này.
Mà gã đã vận dụng nhiều thần phù như vậy, chắc chắn lão tổ Ngũ Hành tộc phải cảm ứng được, ngài ấy sớm muộn gì cũng sẽ tới cứu gã, bất quá gã còn ở trong cổ thành, vô địch chưa chắc sẽ đến, nhưng cường giả Nhật Nguyệt cao trọng thì có thể.
Phù Thổ Linh rất bất đắc dĩ, giờ phút này gã đành đem chính mình phong ấn tại trong đất bùn rồi nhìn ra ngoài, gã muốn xem thử Tô Vũ có chết hay không.
Hai thần phù thật sự giết không nổi ngươi sao?
Ta không tin!
Được rồi, rất nhanh gã đã bị Tô Vũ vả mặt.
Thật sự là giết không chết.
Máu thịt Tô Vũ tuy bị đốt cháy cực kỳ thê thảm, thế nhưng hắn lại không ngừng tái sinh da thịt, không chỉ như thế, Tô Vũ đã cấp tốc thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại để tránh bớt đi sức ảnh hưởng khi bị hỏa diễm đốt cháy.
Ngoài cửa, trên đường phố.
Tô Vũ không ngừng thu nạp, dùng Ngũ Hành thần quyết thôn phệ những lực lượng này, 180 Thần khiếu mau chóng hấp thu những kiếm khí, hấp thu những hỏa diễm ấy.
Mà Cục lông nhỏ không biết từ lúc nào cũng đã về tới biển ý chí của Tô Vũ, nó hơi uể oải, vừa rồi nó bị Phù Thổ Linh đánh một quyền rất thống khổ.
Nó cũng cẩn thận từng li từng tí ăn một ít hỏa diễm để hỗ trợ hắn, có điều rất nhanh liền lăn lộn đầy đất.
Thơm quá, thế nhưng đau nhức khủng khiếp.
Tô Vũ không ngừng làm hao mòn những lực lượng này, thừa dịp không ai chú ý lại tiến vào trong phòng để tránh bị người cảm nhận được nơi này có hàng loạt năng lượng tràn lan, rồi lại kéo đến đây dò xét.
Hỏa diễm cùng kiếm khí vẫn liên tục đốt cháy, công kích nhục thân cùng biển ý chí của hắn!
180 Thần khiếu tỏa ra hào quang rực rỡ!
Hấp thu, thôn phệ!
Hàng loạt ý chí lực bị Tô Vũ hấp thu, liên đới tới cả Thần khiếu Tiên tộc khi trước mới phát hiện, bây giờ chúng cũng đang nhanh chóng mở ra.
Thôn phệ!
Thân thể hắn không ngừng cường hóa.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tiêu hao hàng loạt Thiên Nguyên khí, đáng tiếc Thiên Nguyên khí của hắn vốn không còn nhiều lắm, bây giờ lại kịch liệt tiêu hao nên đã sắp sửa cạn sạch.
Trong phòng, cục đất vẫn còn ở đó.
Phù Thổ Linh bị vây ở trong đống đất, gã đã tự phong ấn chính mình.
Mà lần này không có vị lão tổ nào câu thông với gã.
Bởi vì gã đang ở trong cổ thành, vô địch cũng không có cách nào nhảy vọt thời không, trực tiếp xuyên tới, nhìn trộm cũng không được, trừ phi vô địch đích thân đến đây.