Sau cửa truyền đến thanh âm của Phù Thổ Linh.
Tô Vũ thấy vui vẻ, đây là lỗ thủng lớn nhất trong kế hoạch của hắn, xử lý xong Phù Thổ Linh, lo sợ còn lại duy nhất chính là vô địch tự mình giáng lâm. Bất quá ở Cửu Tinh đảo này, không có chuyện gì lớn thì vô địch sẽ không tới.
Cốc cốc cốc!
Tô Vũ lại gõ cửa lần nữa.
Bên trong, Phù Thổ Linh có chút sốt ruột, vẫn chưa đi sao?
Có biết phiền hay không?
"Rốt cuộc là ai? Muốn làm cái gì? Không sợ chết à?"
Gã khẽ quát một tiếng rồi lấy kiếm nhỏ màu vàng kim nhắm ngay cửa. Có tin ta cho ngươi một kiếm không?
Dù bên ngoài có là Nhật Nguyệt thì gã cũng phải nghĩ biện pháp tự cứu, dĩ nhiên, giết người ở cổ thành không phải lựa chọn tốt, không phải vạn bất đắc dĩ thì gã cũng không muốn động thủ ở đây. Nhưng mà bên ngoài có thứ đang gõ cửa, nơi này là tử thành, dĩ nhiên gã vẫn thấy sợ hãi.
Mà giờ khắc này, Tô Vũ đã ngừng không gõ cửa nữa, hắn lấy ra một tấm cổ thành lệnh.
Trong tay hắn có không ít cổ thành lệnh, bất quá tốt nhất thì cũng chỉ có thể đi vào vòng 16.
Còn may là Phù Thổ Linh chỉ tiến vào vòng 16 mà thôi!
Nếu gã không mở cửa, vậy hắn liền cưỡng ép nhập môn, đóng cửa đánh chó, giết chết Phù Thổ Linh.
Cổ thành lệnh hiển hiện, Tô Vũ đưa tử khí vào trong, lực lượng ngăn cách vô hình ngoài cửa giống như được mở ra lỗ hổng, mà trong phòng, Phù Thổ Linh đã cảm nhận được nguy hiểm đại thịnh!
Dù Tô Vũ đã vận dụng thần văn chữ “Tĩnh” thì Phù Thổ Linh vẫn có thể cảm nhận được mối nguy nồng đậm!
Trong tay nó, tiểu kiếm đã vận sức chờ phát động!
Đúng vào thời khắc này, Phù Thổ Linh cảm nhận được cửa khẽ rung động, nó vội quát: "Ngươi là ai? Ngươi muốn tìm cái chết sao? Ngươi có thể tiếp nhận một kích của vô địch?"
Mẹ nó!
Đây là đang cưỡng ép mở cửa phòng ra.
Nếu đối phương không phải Tử Linh mạnh mẽ thì chính là nắm giữ cổ thành lệnh, hơn nữa còn là cổ thành lệnh rất mạnh.
Động tác mở cửa khựng lại một thoáng, lòng Tô Vũ khẽ động, có lẽ Phù Thổ Linh chỉ đang lừa mình, nhưng nhỡ đâu gã phát động thần phù thật thì hắn cũng khó mà chịu nổi.
Tuy rằng Ngũ Hành pháp quyết vẫn rất lợi hại, hơn nữa có vẻ như nó còn đồng nguyên với viên thần phù kia, giống lần trước hắn đã cưỡng ép hấp thu gai gỗ, có điều lần này khoảng cách quá gần, Tô Vũ sợ mình không kịp hấp thu tiêu hóa.
Suy tính một chút, cuối cùng Tô Vũ vẫn hạ quyết tâm.
Hắn phải đi vào!
Hắn thầm căn dặn Cục lông nhỏ ở trong biển ý chí: "Nếu ta không thể thừa nhận hấp thu, ngươi hãy phụ ta hít một chút, vật kia là thứ công kích ý chí lực, ngươi có khả năng hấp thu, nghe thấy chưa?"
"Thơm quá. . . Thế nhưng nguy hiểm lắm."
Cục lông nhỏ lầu bầu, thơm lắm, nhưng chính vì trong đó tràn ngập nguy cơ nên lần trước nó đâu có dám ăn.
"Thơm là đủ rồi, ăn ngon nổ chết thì còn hơn bị giết khi đói meo đúng không?"
Cục lông nhỏ nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, nó khẽ rung rung thân thể, được rồi, Tô Vũ nói rất có lý.
Dặn dò Cục lông nhỏ xong xuôi, Tô Vũ tiếp tục mở cửa.
Cửa lớn hơi hơi mở ra một cái khe.
Đúng lúc ấy, lực lượng ngũ hành cường đại từ sau cửa ập ra, Phù Thổ Linh vẫn không nỡ trực tiếp phát động tiểu kiếm, gã muốn thử trước một chút.
Tô Vũ trong nháy mắt đã khôi phục thân thể, đẩy cửa ra, đấm tới một quyền!
Ầm ầm!
Tô Vũ vừa vào trong liền đóng cửa lại, động tác một mạch mà thành, đóng cửa đánh chó, cử động này hắn đã quá quen, lần trước hắn ở Thiên Diệt thành chính là làm như vậy.
Ngũ hành luyện ngục của Phù Thổ Linh nhanh chóng hiển hiện!
Đem kẻ ngoại lai bao bọc ở bên trong.
Cảm giác rất mạnh nhưng lại không mạnh đến mức không thể địch nổi, ngũ hành luyện ngục vừa ra đã khốn trụ đối phương, tức thì gã liền nhận ra người tới là ai.
"Thiên Đạc. . ."
Không, không đúng!
Phù Thổ Linh giật mình, ma khí dũng mãnh, thoạt nhìn là Thiên Đạc, nhưng gã chính là cường giả Ngũ Hành tộc, trước đó lại từng liều mạng tranh đấu với Tô Vũ một trận, sao có thể không nhận ra vấn đề, gã kinh hoàng thét to: "Tô Vũ!"
Chết tiệt!
Là cái tên này, thế mà cũng có thể tìm đến?
Gã không nói hai lời, tiểu kiếm xuất hiện, mà sau một khắc, còn có thêm một đóa hỏa diễm nhỏ xuất hiện, lại sau một khắc một mảnh đất hiển hiện. . .
Tô Vũ giật nảy mình, ta đệt, ngươi điên rồi à, cùng lúc vận dụng nhiều thần phù vô địch thế kia là sao?
Còn may cũng không phải hắn chưa từng cân nhắc qua chuyện này.
Ngay lập tức, trước mặt Tô Vũ hiển hiện một bộ thi thể cường hãn.
Đúng vậy, là thi thể Nhật Nguyệt bát trọng.
Tô Vũ đem cái này làm bia đỡ đạn, mặc dù người chết rồi nhưng khi còn sống thực lực mạnh mẽ khôn cùng, so với địa binh thông thường còn kiên cố hơn.
Phù Thổ Linh tức thì cảm nhận được áp lực, uy áp cường hãn kia khiến gã có xúc động muốn quỳ xuống đất.
Trong lòng gã vô cùng hoảng sợ!
Đậu móa!
Đây là cái gì?
Phù Thổ Linh giơ mấy thứ đồ trong tay nhắm ngay về phía Tô Vũ, quát lớn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nhất định muốn đến chịu chết à? Ngươi tưởng một bộ thi thể rách nát có thể ngăn cản ta sao?"
Tô Vũ ngưng mày, nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Sao ngươi không phát động từng viên đi?"
". . ."
Ngươi cút đi!
Mẹ nó, ta có ngu đâu, lần trước vận dụng nhánh gỗ đâm ngươi đã bị ngươi hấp thu hết, lần này ta đã biết kẻ đối diện là ngươi mà còn dám dùng một viên?
Lỡ đâu lại bị ngươi hấp thu thì phải làm sao bây giờ?
Phù Thổ Linh giơ ba viên thần phù nhắm ngay Tô Vũ, cả giận quát: "Dù bộ thi thể nát này có giúp ngươi cản trở thì tối thiểu hai thần phù sẽ có thể xuyên thấu, sau đó ngươi còn khả năng ngăn nổi sao? Ta còn có một viên nữa. . . Tô Vũ, ngươi không nên ép cho hai ta cá chết lưới rách!"
Gã còn 4 miếng thần phù, nhưng đây đều là đồ vật bảo mệnh, dùng hết trong một lần thì chính gã cũng muốn sụp đổ, huống chi dùng hết thì có thể giết Tô Vũ sao?
Khó mà nói!
Tô Vũ rất đặc thù, dường như hắn có thần văn có thể khắc chế thần phù của gã, không, chính xác mà nói là hấp thu.
Chuyện này khiến Phù Thổ Linh hết sức bó tay!
Chẳng lẽ là do ngũ hành thần văn của Tô Vũ?
Thôi, bây giờ không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện đó, hiện tại gã đã đâm lao thì phải theo lao.
Mà Tô Vũ cũng thấy cực kỳ bất đắc dĩ, thần phù vô địch rất lợi hại. Hắn không dám chắc mình còn bảo mệnh được trước sự công kích cùng lúc của mấy viên thần phù trong tay Phù Thổ Linh.
Tô Vũ cố gắng bảo trì trấn định, giơ thi thể ngăn trước mình, đoạn cười bảo: "Phù Thổ Linh, không bằng thế này đi, chúng ta hòa đàm, ngươi cho ta hai viên thần phù, ta bảo đảm sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa."
". . ."
"Tô Vũ, ngươi cảm thấy ta là đồ ngu thiệt à?"
Phù Thổ Linh rầu rĩ hỏi một câu, chẳng lẽ trong mắt mọi người, thoạt nhìn ta giống đồ đần lắm sao?
Còn nữa, cái tên này giả mạo Thiên Đạc làm gì?
Bấy giờ, một người một thổ cách xa nhau không đến 10m, Tô Vũ kiêng kị mấy cái thần phù, còn Phù Thổ Linh thì lo lắng nếu gã sử dụng hết thần phù mà vẫn không cách nào giết được Tô Vũ thì phải làm sao?
Nhất thời cả hai đều lâm vào tình cảnh sợ ném chuột vỡ bình.
Trong biển ý chí, Tô Vũ thầm truyền âm: "Cục lông nhỏ, có thể ăn một viên không?"
Nó mà ăn hết một viên thì Tô Vũ có tự tin sẽ đối phó được với Phù Thổ Linh.
"Sẽ no chết đó!"
Cục lông nhỏ cự tuyệt, thật sự sẽ chết vì no đó.
Quá mạnh!
Tô Vũ bất đắc dĩ, Cổ tộc Lăng Vân nhà ngươi thật đúng là phế vật.
"Vậy lặng lẽ ăn hết tất cả ý chí lực của gã đi, thần phù phát động cần lực lượng, cần ý chí lực, ăn hết ý chí lực thì tên kia căn bản không phát động được. . ."
Không có thần phù nào có thể chủ động tấn công, chúng đều cần chủ nhân kích phát, có lẽ Cục lông nhỏ có thể giúp hắn kiềm hãm Phù Thổ Linh.
Cục lông nhỏ suy nghĩ một chút, nó cũng cảm thấy có khả năng thử xem sao.
Ăn hết ý chí lực của tên kia.
Ở gần thần phù là được!
Tô Vũ tiếp tục dặn dò: "Hãy ăn hết ý chí lực bốn phía quanh thần phù, chỉ cần khiến gã không có cách nào lập tức phát động thần phù là được, tốc độ phải nhanh, chúng ta hợp lại giải quyết gã. . ."
"Được!"
Cục lông nhỏ muốn mạo hiểm một phen, lần này mà thành công thì Tô Vũ sẽ cho nó ăn toàn cao lương mỹ vị.
Một người một Cục lông trong âm thầm đã đạt thành nhất trí.