Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1493 - Chương 1493: Sơ Hở Cuối Cùng

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1493: Sơ Hở Cuối Cùng
 

Tượng đá cùng tiểu nhân câu thông với nhau, Tô Vũ dĩ nhiên không hề hay biết.

Ngược lại trước giờ hắn đều không quen biết gì với các tôn tượng đá, một lần duy nhất thì đối phương cũng không mở miệng, Tô Vũ còn tưởng rằng đó là cơ duyên.

Trong thành, Tô Vũ hóa thân thành Tử Linh, tiếp tục tìm kiếm Phù Thổ Linh.

Từ vòng 18 đến vòng 12, hắn cẩn thận truy tìm.

Cư dân thì không tính, người sống vào ở phòng ốc có chừng 62 căn, nhiều lắm!

Rõ ràng, cường giả vào ở không hề ít.

Muốn vào trong vòng 18, không có thực lực Sơn Hải cảnh thì đều không có dũng khí.

Nói như vậy, có thể sẽ có hơn 62 vị Sơn Hải cảnh đang cư trú ở trong đây.

"Dưới tình huống bình thường thì nhiều nhất ba ngày những người này sẽ rời đi. . . Ngày mai sẽ có mấy người ra ngoài, lại có thể loại trừ đi một ít."

Tô Vũ thầm nghĩ, từ đó nhiều nhất là ba ngày, hắn có thể tìm ra Phù Thổ Linh.

Thế nhưng ba ngày lại quá dài!

"Phù Thổ Linh. . . Mẹ nó, thực đáng ghét!"

Tô Vũ rất bất đắc dĩ, lúc ấy không thể giết Phù Thổ Linh đã khiến hắn một mực bất an, tên này chính là chướng ngại vật lớn nhất hiện giờ.

Không giải quyết mối tai hoạ ngầm này thì kế hoạch lừa gạt của sẽ bị quấy nhiễu cực lớn!

"Thật sự hy vọng gã ở trong phòng gặp được cơ duyên rồi tự nhốt bản thân mười ngày nửa tháng cho xong. . ."

Nếu là như vậy, mình sẽ có đủ thời gian làm xong chuyện rồi phất áo ra đi!

Mười ngày đã đủ để hắn hoàn thành giao dịch.

Sợ là sợ khi đang giao dịch, tên kia lại đột ngột xuất hiện, giữa nơi cường giả tụ tập vây quanh, coi như hắn cầm chắc cái chết còn gì.

Tô Vũ lắc đầu, mặc kệ, tiếp tục điều tra một chút!

Hắn hóa thân thành Tử Linh, bắt đầu cố ý va chạm vào vài cánh cửa.

Có vài người không để ý tới, có vài người thì sẽ quát lớn một tiếng.

Thậm chí có cường giả trực tiếp mở cửa xem xét, chờ thấy một đầu Tử Linh đang đi dạo, va đụng trên ván gỗ một phát thì cũng không để tâm. Tử Linh xao động rồi à? Mặc kệ nó!

Phạm vi mục tiêu dần dần thu nhỏ.

40, 30 căn. . .

Khi trời sắp sáng, Tô Vũ liền tìm một căn phòng tránh né rồi hóa thành Thiên Đạc, chờ trời sáng rõ thì hắn sẽ cố ý đi đến những gian phòng phụ cận để dò xét. Bên ngoài có người rời đi, có người ra cửa, cũng có người tiếp tục đóng chặt cửa nẻo.

Mà ở ngoài thành giờ đây đã huyên náo ngút trời, ai ai cũng đều đang đi tìm Thiên Đạc.

Tô Vũ thì không chút hoang mang, ngày hôm nay hắn đã loại trừ được thêm 19 gian phòng, chỉ còn lại 11 căn nữa.

Phù Thổ Linh nếu ở trong 6 vòng này thì nhất định là sẽ nằm trong 11 gian phòng kia!

. . .

Mà giờ khắc này, Phù Thổ Linh quả thật đang ở một căn phòng trong số ấy.

Gã có chút bất an, bởi vì cảm giác nguy hiểm bất chợt dâng lên, quẩn quanh không thoát.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Thạch Tôn tìm tới rồi à?"

"Ta đã trốn trong cổ thành, nấp vào phòng rồi mà chẳng lẽ Thạch phiền phức kia còn dám tìm tới ta?"

Phù Thổ Linh hết sức sốt ruột, vì sao gã luôn cảm thấy bản thân đang lâm vào tình trạng nguy hiểm?

Phiền toái quá!

Cổ ốc cũng không tìm ra cơ duyên, chẳng lẽ gã phải rời khỏi đây? Rời khỏi cổ thành có khả năng còn nguy hiểm hơn, Tô Vũ và Thạch Tôn đều đang tìm gã.

"Không phải là Tô Vũ đấy chứ?"

Phù Thổ Linh lặng yên suy nghĩ, không đến mức đó, làm sao tên kia có thể biết được mình ở đây mà tìm tới được?

Chuyện mình đang ở cổ thành cũng không có người biết rõ, ngoại trừ Thạch Tôn, nhưng không lẽ Thạch Tôn rảnh rỗi đi tìm Tô Vũ để kể hắn nghe?

Mang theo tâm trạng sốt ruột cùng lo lắng, Phù Thổ Linh mấy lần muốn ra ngoài nhưng đều bỏ đi chủ ý này, thôi được rồi, ta cứ chờ một chút xem sao!

Mà đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một chút động tĩnh nho nhỏ.

Phù Thổ Linh cực kỳ cảnh giác, bế tiếng không nói.

Ngoài cửa, Tô Vũ khẽ vuốt ve tấm ván gỗ, không có động tĩnh!

Thế nhưng bên trong đích xác có người.

Đây là gian thứ 7 mà hắn dò xét, 6 căn trước đã bị hắn loại trừ đi 4 cái, còn lại 2 gian thì giống hệt như nơi này, không có động tĩnh gì hết.

Còn thừa lại 4 căn hắn chưa dò xét.

Nếu 4 căn còn lại cũng là dạng này, vậy thì có 7 gian phòng có thể là chỗ ở của Phù Thổ Linh.

Tô Vũ tiếp tục chế tạo ra loại thanh âm móng vuốt ma sát vào tấm ván gỗ.

Bên trong gian phòng, Phù Thổ Linh cảnh giác nhìn chằm chằm, tình huống gì vậy?

Có người ở ngoài ư?

Hay là thứ đồ gì khác?

Gã hơi khẩn trương, lần trước kém chút gã đã chết tại cổ thành.

Một lát sau, động tĩnh biến mất.

Phù Thổ Linh nhẹ nhàng thở ra nhưng lại không dám mở cửa, ai mà biết bên ngoài là cái quỷ gì.

Cứ như vậy qua hơn nửa giờ lại có thanh âm vang lên.

Tô Vũ lại đến rồi!

7 gian phòng đã có 3 căn nhịn không được, sau khi hắn rời đi bèn mở cửa kiểm tra tình huống, đều không phải là Phù Thổ Linh.

Tô Vũ cũng không đợi ở phụ cận mà là ở trong phạm vi ngàn mét dùng ngọc cảm ứng tra xét.

Cửa mở, mấy người này tự nhiên chạy không thoát khỏi cảm ứng của hắn.

3 tên kia đều không phải là Phù Thổ Linh!

Vậy thì gã chỉ có thể ở trong 4 gian phòng còn lại.

Tô Vũ không ngừng quấy rối, luôn có người tò mò muốn ra ngoài xem tình huống, dù cho hiện tại không nhìn thì chờ khi nhận thấy không có nguy hiểm vẫn sẽ ra ngoài xem xét.

Phạm vi mục tiêu càng ngày càng nhỏ.

Mà trong phòng, Phù Thổ Linh cũng hết sức sốt ruột, cái quỷ gì vậy, tại sao lại tới nữa rồi?

"Ai đó?"

Phù Thổ Linh khẽ quát một tiếng, rốt cuộc là người nào đang gây sự?

Mẹ nó, không phải là có tên khốn nạn nào cố ý hù dọa mình đấy chứ?

Chính mình đường đường là chung chủ tương lai của Ngũ Hành tộc, ngươi dám dọa ta?

Có tin ta giết chết ngươi luôn không?

Trong tay nó xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim, có tin ta lập tức đâm chết ngươi không hả?

Mà ngoài cửa, động tác Tô Vũ hơi khựng lại.

Mỉm cười!

Tử Linh mỉm cười!

Phù Thổ Linh, ta tìm thấy ngươi rồi!

Cái tên này thế mà thật sự trốn ở đây.

Thanh âm tuy có chút biến hóa nhưng cũng không quan hệ, thanh âm này chính là của Phù Thổ Linh.

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hẳn là gã chưa từng đi ra ngoài, đại biểu sự tình của hắn vẫn chưa bị tiết lộ, mà chuyện mình giả mạo Thiên Đạc thì đại khái gã cũng không biết được.

"Phù Thổ Linh, ta tìm ra ngươi rồi, rất tốt. . ."

Ánh mắt Tô Vũ lộ ra ý cười, ngươi chính là sơ hở cuối cùng của ta.

Bình Luận (0)
Comment