Mà ở bên kia, Tô Vũ lại lạnh lùng nói: "Vì phòng ngừa vạn nhất, vì không để xuất hiện chuyện bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, báo giá linh tinh nhiễu loạn đấu giá, phàm là kẻ muốn tham dự bán đấu giá thì cần phí vào cửa!"
Trong thành có người liền hỏi: "Thu phí? Thu bao nhiêu?"
Tô Vũ đáp: "Không cần tiền, phàm những ai muốn tham dự thì đưa tới một vị cường giả Sơn Hải cảnh bị giam cầm! Nếu có ai muốn cướp, muốn đoạt, ta đây liền giết gã Sơn Hải bị giam đó, đồng quy vu tận! Dĩ nhiên, nếu như tất cả mọi người tuân thủ quy củ thì hết thảy mọi chuyện đương nhiên sẽ không phát sinh."
"Thiên Đạc. . ."
Không chờ người khác phản bác, Tô Vũ đã lạnh nhạt cắt lời: "Im miệng! Không muốn tham dự thì cút! Ta cần sự bảo đảm, không cần cái gọi là quy tắc hay uy tín chủng tộc, tại Chư Thiên chiến trường, đồng tộc đều có thể lừa giết lẫn nhau, huống chi là ngoại tộc! Đến lúc đó, khi đấu giá ta sẽ cử hành ở hai gian phòng, những Sơn Hải bị phong cấm thì tiến vào phòng của ta, những người khác thì ở trong một gian phòng khác tham dự đấu giá, giao dịch đạt thành thì chúng ta cứ thuận lợi giao dịch. Nếu có người muốn hố ta. . . Vậy cũng đừng trách ta đồng quy vu tận!"
". . ."
Im ắng.
Mọi người không biết nên nói gì, xem ra tâm tư của Thiên Đạc cũng rất ngoan độc.
Ý của hắn là một khi có việc ngoài ý muốn xảy ra, hắn liền giết sạch những vị Sơn Hải đó nhằm dẫn dụ ra hàng loạt Sơn Hải thậm chí là Nhật Nguyệt Tử Linh. Khi ấy tình hình sẽ giống như Thiên Diệt cổ thành, một khi thật sự dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh thì sẽ phong thành, như vậy trận đồ sát lại tái diễn!
Sơn Hải coi như vé vào cửa!
Cái giá này cũng cực kỳ kinh người.
Lúc sau có tiếng người phiếu miểu truyền đến: "Là Sơn Hải đồng tộc hay Sơn Hải chủng tộc khác để làm vé vào cửa?"
Tô Vũ thản nhiên đáp: "Tùy ý, khi giết cũng không quan tâm có phải đồng tộc của các ngươi hay không! Không có gì bất ngờ xảy ra thì ta cũng sẽ không ngớ ngẩn chủ động đi giết chóc, dẫn xuất cổ thành rung chuyển!"
Mà ngay một khắc này, một thanh âm bá đạo vang lên: "Thiên Đạc, đấu giá trong thành, ngươi thu vé vào cửa, ta cũng cần phí! Đấu giá xong chia ba thành cho ta!"
Sau một khắc, một thân ảnh vô thanh vô tức hiện lên ở trên nóc một tòa nhà, vị này mặc áo bào đen, bá đạo vô cùng.
Há miệng liền đòi ba thành thu nhập!
Hắc Ám Ma Long, thành chủ của Tinh Hồng cổ thành.
Mà rất nhanh, trên đường phố, từ bốn phương tám hướng vọt tới một đám thủ vệ quân, tử khí quanh người nồng đậm kinh khủng, có kẻ thấy vậy thì thầm mắng, cái tên này lại tới hớt tay trên rồi.
Tô Vũ cau mày, "Thành chủ đại nhân, ba thành có phải là hơi nhiều quá rồi không?"
"Nhiều?"
Hắc Ám Ma Long lạnh lùng nói: "Nhiều thì chớ đấu giá trong Tinh Hồng cổ thành nữa, niệm tình ngươi là hậu duệ của Lạp Đức Ma vương, bằng không. . . Ngươi sẽ không ra khỏi đây được."
Tô Vũ thầm mắng trong bụng nhưng không dám quá mức mãnh liệt, hắn sợ bị cảm ứng được.
Nửa ngày sau hắn mới cắn răng đáp ứng: "Được, thế nhưng thành chủ đại nhân phải cung cấp hàng loạt Thiên Nguyên khí cho ta, ta cần ở lại lâu trong thành, lúc này đã không còn Thiên Nguyên khí nữa rồi, ta lấy được đồ thì cũng sẽ không rời thành mà tìm cổ ốc bế quan tu luyện. . . Ta sợ ta không ra khỏi Tinh Hồng cổ thành được, nếu thành chủ đáp ứng, cùng với việc sau đó bảo hộ ta an toàn, ba thành thì ba thành!"
Thành chủ Hắc Ám Ma Long cười cười, mở miệng nói: "Cứ quyết định như vậy đi!"
Dứt lời, ông ném một cái nhẫn trữ vật tới.
Tô Vũ không dám tiếp, cách thật xa liền dùng ý chí lực điều khiển chiếc nhẫn ngừng lại, đừng có đùa chứ, ngươi cho rằng ta không biết cái thứ đồ chơi này không có ý tốt à, thần văn chữ “Kiếp” đều nhảy bật lên kia kìa.
Tô Vũ cấp tốc dò xét, bên trong quả thật có Thiên Nguyên khí, có điều chính là loại rất cuồng bạo, không giống Thiên Nguyên quả cho lắm. Đây là Thiên Nguyên khí hình thành tự nhiên, những người khác dùng phần lớn đều là loại này.
Thiên Nguyên khí ở trong Thiên Nguyên quả sẽ ôn hòa hơn nhiều, cũng dễ hấp thu hơn nhiều.
Tô Vũ dò xét một thoáng, hẹp hòi, đại khái số lượng không tới 20 phần.
Thiên Nguyên khí của hắn đã tiêu hao hầu như không còn.
Không sao, hắn còn có tinh huyết, sau này tinh luyện một thoáng là được.
Trước cứ ổn định vị thành chủ này đã rồi lại nói!
Về phần Hắc Ám Ma Long, có lẽ ông ta cũng không sợ Tô Vũ quỵt nợ, ở trong thành thì Tô Vũ có thể chạy đi chỗ nào?
Bán đấu giá xong, Tô Vũ cũng đã nói bản thân hắn không dám rời đi, hắn sẽ lưu lại nơi này lâu dài, như vậy mới là lẽ thường.
Đi ra không sợ bị người khác cướp đoạt à?
Đã như vậy, hắn vẫn cần dựa vào cổ thành, tự nhiên là cần phải trả giá đắt.
Về phần thi thể kia thì Hắc Ám Ma Long không có hứng thú, chủ yếu là thứ này rất khó giữ được, hiện tại các đại chủng tộc đều đang ngó chừng. Ông không phải vô địch, dù cho ở trong thành mượn nhờ Tử Linh thì cũng chỉ có hi vọng chiến một trận với vô địch, thế nhưng nếu lại mượn trợ giúp từ Tử Linh, ông ta cũng sẽ chỉ còn là khôi lỗi.
Không cần thiết vì một thứ không dùng được mà đối đầu với các đại chủng tộc.
. . .
Trong thành, Tô Vũ đang đưa ra các điều kiện.
Tin tức cũng rất nhanh truyền bá đến bốn phương.
Tô Vũ muốn cái gì, tiến hành đấu giá như thế nào, vé vào cửa ra sao... Đều cấp tốc được lan truyền ra ngoài.
Trên đường từ Cửu Tinh thành đến Tinh Hồng cổ thành, Chu Quảng Thâm thầm mắng một tiếng, hắn đau đầu nói: "Ám Ảnh, đi bắt một tên Sơn Hải, cái tên này bán hàng mà còn lắm yêu cầu thế. . ."
Ám Ảnh vội hỏi: "Điện hạ, chúng ta muốn tham dự đấu giá sao?"
Ngài mua nổi à?
Ngài có Thiên địa huyền quang? Có Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch ư?
Cho dù có thì cũng có nhiều thế thật hả? Đừng nói giỡn!
Nhân tộc rất nghèo!
Thời gian tích lũy quá ngắn!
Về phần di tích cũng đã đào móc rất nhiều, then chốt ở chỗ đồ moi từ di tích đều đã bị dùng, bằng không Nhân tộc cũng sẽ không túng như bấy giờ.
Mặc dù Đại Minh phủ có tiền, nhưng cũng chỉ là vật tư bình thường, những bảo vật mang tính chiến lược kia thì Đại Minh phủ rất ít.
Chu Quảng Thâm bất đắc dĩ đáp: "Dù sao cũng phải tới nhìn một chút, thật không được thì cũng phải đi quấy rối, không cho chủng tộc khác có cơ hội cầm tới tay! Thượng cổ hô hấp pháp, thi thể thượng cổ vô địch. . . Thực ra ta từng nghe về thượng cổ hô hấp pháp mấy lần, bỏ qua chủng tộc, bỏ qua thiên phú, hô hấp pháp chủ yếu có tác dụng là cường hóa thiên phú, cường hóa thân thể thậm chí là thiên phú về ý chí lực. . . Ví như ngươi chỉ thích hợp 9 đúc, tu luyện hô hấp pháp thì sẽ có thể tu luyện tới 18 đúc, đây là chí thượng công pháp khai thác tiềm lực ở thời kỳ thượng cổ. . ."
Đúc thân cũng không phải có thể tùy tiện đúc.
Nó giống như khai khiếu, khai khiếu kỳ thật cũng không phải tùy tiện muốn mở bao nhiêu thì mở bấy nhiêu.
Rất nhiều người đều có một hạn mức cao nhất, một cái cực hạn, dĩ nhiên, Tô Vũ chưa tìm thấy thứ đó, cho nên hắn chính là thiên tài.
Đại bộ phận thiên tài đều có chỗ vượt qua người bình thường nên mới được xưng là thiên tài.
Bằng không hậu duệ của vô địch có mấy ai khuyết thiếu tài nguyên?
Tu luyện vẫn phải nhìn vào thiên phú.