Tính toán xong xuôi, Tô Vũ nhanh chóng trở về gian phòng hắn ở lúc ban ngày.
Cũng không ai quản hắn.
Mặc kệ hắn, chỉ cần hắn không ra khỏi thành là được.
Ngày thứ hai, hàng loạt cường giả lại vào thành, Nhật Nguyệt không hiếm thấy, cường giả của các đại chủng tộc đều tới, không ngừng có người ở ngoài cửa trò chuyện với Tô Vũ, mong muốn cuộc giao dịch sớm diễn ra.
Liệp Thiên các thậm chí đưa tới một phần điểm bảng, muốn âm thầm trao đổi với Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Dù sao hắn đang ở chỗ này, định vị cũng vô dụng, khi cần trốn thì hắn có thể ném đi.
Một ngày này, khí tức Nhật Nguyệt không ngừng truyền đến.
Thậm chí Tô Vũ còn nhận được lời mời trò chuyện từ Chu Quảng Thâm. Đại Minh phủ có tiền, ý của Chu Quảng Thâm là Đại Minh phủ sẽ đẩy lên cái giá rất cao. . . điều này khiến Tô Vũ hết sức cạn lời.
Đừng có đùa!
Các ngươi mau mau xéo đi, bán cho người nào cũng sẽ không bán cho các ngươi!
Ma tộc, Thần tộc, Tiên tộc. . . Đều phái người tới tiếp xúc với hắn, Tô Vũ chẳng hề phản ứng, người ngỏ ý trả giá cao cũng có, bất quá trên đại thể ai cũng muốn hỏi dò xem các nhà đưa giá cả ra sao để trong lòng có tính toán.
Đêm nay lại bình an vượt qua, mà đêm khuya, Tô Vũ lại thử ném ra ngọc phù, chuyển đổi bản thân.
Kẻ tài cao thì gan cũng lớn, chuyện mà những người khác không dám thử thì Tô Vũ lại rất muốn thử xem. Hắn muốn biết nếu thật sự chuyển đổi thành cư dân thì có thể triệt để nghịch chuyển được không, nếu có thể thì hắn có khả năng mượn cơ hội này để đạt thành hiệp nghị với thành chủ.
Đương nhiên, đây chính là nguyên khiếu nghịch chuyển pháp, không phải vạn bất đắc dĩ thì Tô Vũ sẽ không bại lộ.
Cổ thành, theo Tô Vũ thì đây đã trở thành chỗ tránh nạn tốt nhất dành cho hắn.
Nháy mắt, thời gian Tô Vũ ước định đấu giá đã đến!
Ngày thứ ba đã đến rồi.
. . .
Ngày mùng 5 tháng 8, đây là theo lịch của Nhân tộc.
Hôm nay là ngày đa thần văn học viện khai giảng, mà hôm nay Tô Vũ cũng bắt đầu kế hoạch lừa gạt của mình.
Nên thu hoạch thôi!
Cùng một ngày này, Ngũ Hành tộc có rất nhiều vị Nhật Nguyệt cường giả xuất hiện. Dĩ nhiên muốn tìm Phù Thổ Linh phải cần thời gian, cũng cần định vị, càng cần đi thăm dò tìm kiếm xem rốt cuộc bây giờ Phù Thổ Linh đang ở đâu.
Tô Vũ cảm nhận được nhưng cũng không thèm để ý.
Các ngươi tìm được đi rồi lại nói!
Kỳ thật không sớm thì muộn Ngũ Hành tộc cũng sẽ tìm đến hắn, bởi vì người cuối cùng gặp Phù Thổ Linh chính là Thiên Đạc, kẻ khi đó đã chiến đấu một trận long trời lở đất với gã. Bây giờ Phù Thổ Linh mất tích, Thiên Đạc lại xuất hiện trong cổ thành, vậy quá nửa là do Thiên Đạc làm.
Đương nhiên, Ngũ Hành tộc đã có suy đoán, khả năng là Tô Vũ cũng đang ở nơi này!
Bởi vì lần đầu Phù Thổ Linh vận dụng thần phù chính là vì đối đầu với Tô Vũ.
. . .
Cổ thành vòng trong.
Một ngày này, hai căn phòng lớn mở ra, một trái một phải, ngay tại hai bên đường, hiện tại cửa lớn đều rộng mở, lộ ra toàn bộ không gian bên trong.
Tô Vũ sẽ ở gian bên trái.
Gian bên phải là để dành cho khách khứa đến đấu giá.
Bây giờ, Tô Vũ cũng đã đến.
Dáng vẻ hắn hăng hái, mái tóc dài bay lượn.
Cuối con đường, có vài vị cường giả giậm chân đi tới, trong đó có vài vị nổi giận đùng đùng, ma khí sôi trào.
"Thiên Đạc!"
Một vị trung niên tóc dài màu trắng, trên trán có hỏa diễm thần văn rõ ràng, cả giận quát: "Thiên Đạc, tiên tổ bảo ngươi theo chúng ta trở về, hôm qua ngươi tránh mà không gặp, ngươi có ý gì?"
Tuy Tô Vũ không biết đối phương là ai, bất quá không sao, nghe vậy trên đại thể liền đoán được tình huống như thế nào.
Người của Lạp Đức gia tộc!
Không chỉ mình y mà bên cạnh vị trung niên này còn đi theo nhiều vị cường giả khác. Trung niên nọ là Nhật Nguyệt cảnh, bên cạnh y còn có một vị Sơn Hải và hai vị Lăng Vân, trọn vẹn bốn người của Lạp Đức gia tộc đã đến.
Sau lưng trung niên, một thanh niên cũng cau mày nói: "Thiên Đạc, mau cùng chúng ta trở về, tiên tổ đã xuất quan rồi. . ."
Tô Vũ liếc nhìn bọn hắn, thản nhiên nói: "Trở về làm gì? Tới Chư Thiên chiến trường chưa làm nên tên tuổi, chẳng lẽ để ta trở về như thế?"
Mấy người thoáng chốc phẫn nộ.
Thanh niên nọ quát khẽ: "Thiên Đạc, cả lời của tiên tổ mà ngươi cũng dám không nghe sao?"
Tô Vũ đạm mạc đáp: "Thế thì để tiên tổ tới nói, các ngươi. . . còn chưa đủ tư cách!"
Bọn họ tức khắc nổi giận.
Thiên Đạc điên thật rồi à?
Dám ăn nói ngông cuồng và vô lễ như thế?
Ở bên cạnh, Đạc Ốc cũng đành chịu, xem ra Thiên Đạc đã quyết tâm không bán cho Ma tộc, hoặc là nói không hiến cho Ma tộc mà chỉ muốn tự mình đấu giá.
Gần đó có người cười ha hả nói: "Thiên Đạc có cơ duyên của mình, xử lý như thế nào không phải là chuyện của hắn à? Thủy Ma tộc chẳng lẽ còn muốn bức bách hắn nhường cơ duyên ra? Nếu là như vậy, Thủy Ma tộc sao có thể giữ lại được thiên tài? Ma Đa Na thu hoạch được cơ duyên vô số, chẳng lẽ đều phải giao hết cho Thủy Ma tộc?"
Nói đùa à?
Hiến đi mất thì bọn họ còn đoạt cái gì.
Đó chẳng phải là tiện nghi cho Ma tộc rồi sao?
Thật sự giao cho Ma tộc thì mới là phiền toái, Ma tộc bây giờ có Đạc Ốc là Nhật Nguyệt thất trọng, không những thế, Ma tộc còn cử tới một vị Nhật Nguyệt bát trọng cảnh, tổng cộng có tới hai vị Nhật Nguyệt cao trọng đang ở đây. Còn về phần Nhật Nguyệt của Lạp Đức gia tộc thì chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng, không đáng để lo.
Thật sự mà bị Ma tộc cầm đi, chẳng lẽ họ lại dám vây giết hai vị Nhật Nguyệt cao trọng của Ma tộc sao?
Cao trọng cũng không dễ giết!
Trước đó nhóm Diệp Hồng Nhạn có 7 vị Nhật Nguyệt, trong đó có hai vị Nhật Nguyệt thất trọng, lúc này mới đủ để vây giết Thủy Ma tộc Mặc Hà. Muốn đối phó với Ma tộc Nhật Nguyệt thì tối thiểu phải có từ năm vị Nhật Nguyệt hậu kỳ trở lên mới đủ.
Một khi đại chiến Nhật Nguyệt hậu kỳ quy mô lớn bùng nổ, tất nhiên sẽ dẫn phát vô địch can thiệp.
Đây cũng không phải điều bọn hắn muốn.
Có thể dùng tiền mua được thì không còn gì tốt hơn.
Lần này, các đại cường tộc cơ hồ đều cử hai vị Nhật Nguyệt đến, đa phần đều là Nhật Nguyệt hậu kỳ, bằng không mua được rồi thì cũng khó có thể giữ nổi. Nếu chỉ tới một vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, không phải cường giả Nhật Nguyệt bát trọng đỉnh cấp thì cũng sẽ là Nhật Nguyệt cửu trọng siêu cấp.
Các đại chủng tộc đều rất xem trọng buổi đấu giá lần này.
Đương nhiên chủng tộc tới không quá nhiều, đều là cường tộc, tộc yếu chắc chắn sẽ không lấy được.
Hôm nay người tới không phải các đại tộc Thập cường thì sẽ là Cổ tộc thần bí khó lường, hoặc là chủng tộc liên hợp lại với thực lực mạnh vô cùng giống như Ngũ Hành tộc.
Chủng tộc Bách cường không có nhiều người dám tới.
Chín đại chủng tộc trên Cửu Tinh đảo đại biểu cho liên minh Thiên Vực cũng cử tới trọn vẹn chín vị Nhật Nguyệt cảnh, bởi vì đại bản doanh của họ ở ngay tại nơi này nên không cần lặn lội đường xa. Trong tộc tùy thời có thể cử cường giả đến viện binh, cho nên chín nhà đều góp mặt.
Long tộc, Tiên tộc, Thần tộc, Ma tộc, Nhân tộc, Ngũ Hành tộc, Thiên Uyên tộc...
Những cường tộc nổi danh đều có cường giả đến.
Hôm nay Tinh Hồng cổ thành còn hung hiểm hơn cả Thiên Diệt thành lần trước. Khi đó chỉ có vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ, trong khi hôm nay thì đã vượt qua 20 vị!
Đương nhiên, dưới tình huống như thế, dù Tô Vũ có khiến cổ thành biến động thì cũng khó giết được những người này.
Cho nên mục đích của Tô Vũ không phải sát lục.
Hắn muốn giết cũng không được!
Lần này, kể cả người trên bảng Chứng Đạo cũng tới, hết sức đáng sợ, Tô Vũ nhận biết vị cường giả Cổ Sơn lần trước hắn gặp trên đường. Cổ Sơn là cường giả thái tổ Cự Nhân tộc trên bảng Chứng Đạo, đại khái cũng là vị đầu tiên lên bảng.
Cường giả như vậy đến đây thì ngay cả thành chủ Hắc Ám Ma Long cũng phải kiêng kị, Ma Long mặc dù cũng là Nhật Nguyệt cửu trọng, còn là đang ở trong sân nhà, nhưng ông ta không phải cường giả trên Chứng Đạo bảng.
So với Cổ Sơn, nếu tao ngộ bên ngoài thì thành chủ khẳng định sẽ không bằng, trong thành dù cho có thể áp chế đối phương thì Ma Long cũng không muốn trêu chọc, Thái Cổ có rất nhiều cường giả.
Lần này, Ma Long cũng xuất hiện.
Bốn phía đều là thủ vệ.
Một mặt là vì duy trì trật tự, một phương diện khác cũng là vì phòng ngừa Thiên Đạc đấu giá kết thúc lại bỏ chạy, vậy ba thành của ông ta sẽ mất.
Ngoại trừ những vị tham dự bán đấu giá, những người khác đều không cho phép đi vào.
Tô Vũ không thèm để ý tới người của Lạp Đức gia tộc, hắn không muốn nói nhiều sai nhiều.
Mặc kệ là tốt nhất!
Thiên Đạc là thiên tài bậc này, Tô Vũ tin tưởng dù là ở Lạp Đức gia tộc thì cũng sẽ không coi những người kia ra gì, thiên tài đều là kẻ kiêu ngạo, điểm này hẳn không thể nghi ngờ.