"Sông hộ thành. . ."
Tô Vũ rơi vào trầm tư, đây cũng là suy nghĩ lúc trước của hắn, Tinh Hồng cổ thành bất đồng với những cổ thành khác ở chỗ nó có sông hộ thành, hoặc là nói sông tử khí.
Trước đó Tô Vũ đã từng nghĩ tới việc hắn sẽ chui vào trong lòng sông!
Bởi vì tử khí nồng đậm như vậy khẳng định là có chỗ liên quan tới nội thành, trước đó Tô Vũ cũng đã dò xét qua một vòng, trong thành xác thực có mấy cái lỗ hổng có thể tiến vào sông tử khí.
Thế nhưng. . . Trông con sông kia có vẻ như rất nguy hiểm!
Tối hôm qua Tô Vũ đã thử chui vào một lần, kết quả còn chưa vào thì đã bị tử khí ăn mòn suýt chịu không được, dù cho hắn đã chuyển đổi thành Tử Linh thì cũng không phải Tử Linh thật sự.
Đương nhiên, đó cũng là một trong những đường lui.
Kỳ thật vẫn còn đường lui khác!
Tô Vũ nghĩ nếu vô phương thoát đi, vậy hắn sẽ chuyển chính mình thành cư dân, một mực trốn ở trong thành. Cư dân cổ thành có một điểm mấu chốt nhất chính là ở việc tử khí ăn mòn mà cải tạo bản thân.
Kỳ thật Tô Vũ rất tò mò, nếu hắn trở thành cư dân thì nguyên khiếu nghịch chuyển pháp còn có thể dùng được nữa hay không?
Phải chăng có thể thuận lợi giải quyết vấn đề tử khí?
Tất cả mọi người sẽ không nghĩ tới việc mình chuyển đổi thành cư dân, vậy nên nếu mình chuyển đổi thì sao?
"Có lẽ. . . Đêm nay ta phải thử một lần!"
Lòng Tô Vũ khẽ động, chuyển đổi sẽ kéo dài ba ngày, đêm nay, đêm mai, ngày mốt mới đấu giá!
Nếu đấu giá thành công, hắn không thể chạy thoát, hắn liền chuyển đổi thành cư dân thì sẽ như thế nào?
Một khi chuyển đổi thành công, hắn có thể tùy tiện ẩn giấu!
Tử Linh sẽ không giết hắn, mà cổ thành có rất nhiều cư dân, dù cho người khác hoài nghi hắn ở trong thành thì cũng sẽ không tìm phòng của cư dân, bởi vì quá vô dụng, cư dân nhiều lắm, ngươi tìm bọn hắn cũng chẳng ích gì.
Còn dễ dàng trêu chọc đến Tử Linh.
Mà trong con mắt của mọi người, thiên tài dù có phải chết thì cũng sẽ không nguyện ý chuyển đổi thành cư dân, bởi như thế có nghĩa là vào lúc sinh tử lưỡng nan, kẻ đó đã trở thành khôi lỗi của cổ thành.
Cả đời đều bị cổ thành khóa lại.
Sống như vậy thì thà dứt khoát chết đi còn hơn.
Nhưng dĩ nhiên Tô Vũ còn có đường lui, hắn không giống với mọi người.
"Ta có thể thử một phen, dù sao nếu chỉ có hai ngày chuyển đổi thì cũng sẽ không chuyển đổi hoàn toàn, tùy thời có thể từ bỏ. . ."
Lòng Tô Vũ khẽ động, hắn bắt đầu chờ đợi màn đêm buông xuống.
Không có gì đáng sợ cả!
Dù hắn thật sự trở thành cư dân cổ thành thì cũng tốt, những vị thành chủ kia không phải đều là cư dân cổ thành sao?
Nhật Nguyệt cửu trọng có đôi khi không thể không thỏa hiệp, Tô Vũ hắn thì cần gì phải để ý quá mức.
Phiền toái lớn nhất của việc làm cư dân là kể cả lúc rời khỏi thành trì, tử khí vẫn tồn tại như cũ, không ngừng thiêu cháy, rất nhanh sẽ bỏ mệnh, bất quá Tô Vũ lại không sợ.
Hắn vẫn còn có rất nhiều thủ đoạn.
Dù không có nguyên khiếu nghịch chuyển pháp thì hắn vẫn có thể tùy thời rút ra hàng loạt Thiên Nguyên khí để chống cự tử khí, điểm này những người khác sẽ chẳng cách nào làm được.
Đến lúc đêm khuya, Tô Vũ len lén mở cửa phòng ra.
Bốn phía không có một ai.
Không biết là đã trốn đi hay là thật sự không có ai.
Tô Vũ bắt đầu đi loanh quanh trong thành, một mực dùng ngọc cảm ứng để cảm nhận biến hóa.
Không ai truy tung mình ư?
Làm sao có thể?
Tô Vũ cau mày ngẫm nghĩ, bọn gia hỏa này thế mà không giám sát mình, hay là chúng đều ở bên ngoài ngàn mét?
Hoặc là chúng đã dứt khoát ra ngoài cửa thành?
Dù sao “Thiên Đạc” đang ở trong cổ thành cũng sẽ không chạy được.
Mà đám kia ở cửa thành còn có thể phòng ngừa tử khí xâm nhập.
Tô Vũ nhíu mày, hắn chạy về hướng cửa thành.
Ẩn thân, ẩn núp.
Rất nhanh, hắn đã đến cổng lớn.
Tô Vũ vừa đến phụ cận thì âm thầm líu lưỡi.
Ôi đệt!
Thật là độc ác!
Trên ngọc cảm ứng của hắn xuất hiện 8 điểm sáng Nhật Nguyệt, tất cả đều ở ngoài cửa thành, điều này đại biểu ngoài thành có 8 vị Nhật Nguyệt đang trông coi.
Khó trách họ lại lười ở trong thành giám sát mình.
Một mặt là muốn bớt đi sự đề phòng từ Tô Vũ, một mặt khác cũng là vì không làm kinh nhiễu đến Tử Linh.
Ngoài thành nhiều Nhật Nguyệt như thế thì “Thiên Đạc” có muốn thoát ra cũng không thể.
Tô Vũ cấp tốc ẩn núp đến địa phương khác, mấy nơi ấy có vài lỗ hổng trực tiếp thông ra sông tử khí.
Hắn nhìn một vòng, không có ai giám sát.
Có thể là vì nơi đây tử khí nồng đậm dọa người.
Nhật Nguyệt tới đây cũng có thể bị ăn mòn tới chết.
"Chỗ này. . . Ta cũng cảm thấy nguy hiểm!"
Tô Vũ lắc đầu, suy nghĩ một chút bèn tìm một gian phòng nhỏ ở phụ cận, rất nhanh hắn lại ném ra ngoài một viên ngọc phù, phía trên có dính máu của chính mình.
Không bao lâu sau, một con Tử Linh xuất hiện.
Tử Linh cầm lấy ngọc phù, giống như ngày thường bắt đầu khắc vẽ lên bảng gỗ ở ngoài cửa.
Tô Vũ nhìn chằm chằm vào Tử Linh, con Tử Linh này cũng không để ý đến hắn, nó vẫn tiếp tục chăm chú khắc họa.
Khắc họa một hồi, một nửa Tô Vũ xuất hiện, không phải Thiên Đạc mà là Tô Vũ, là diện mạo thật của hắn!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, làm sao con Tử Linh này có thể nhìn ra chính mình?
Bọn chúng phân rõ chân thân kiểu gì?
Hết sức huyền bí!
Tô Vũ không nói gì, chờ con Tử Linh nọ tan biến, hắn mới nhanh chóng chuyển đổi thành Tử Linh, tiến hành khắc họa lên tấm bảng bên ngoài, đổi thành diện mạo của một người bình thường chứ không phải gương mặt của hắn.
Cứ như vậy, dù cho điều tra toàn thành thì các cường giả cũng sẽ không nghĩ tới mình có thể sửa đổi dáng vẻ trên tấm bảng gỗ này.
Sau một khắc, thân thể Tô Vũ chấn động!
Trong phòng bỗng nhiên có hàng loạt tử khí xâm nhập tới, vô phương chống cự, chút tử khí ấy cấp tốc xâm nhập vào thân thể hắn. Cơ thể Tô Vũ bị ăn mòn, trong chớp mắt đã âm u đầy tử khí, thế nhưng trong lớp tử khí ấy lại ẩn chứa một tia sinh cơ.
Chúng khiến cho hắn bị ăn mòn nhưng lại không đến mức mất mạng.
Tô Vũ quái lạ nhìn nhìn về phía cổ ốc, tử khí bỗng nhiên xuất hiện này ở đâu ra?
Cải tạo nhục thân của mình ư?
Hình như bọn chúng đang khiến nhục thân của hắn càng phù hợp với tiêu chuẩn Tử Linh hơn.
Tâm tư Tô Vũ khẽ động, hắn cấp tốc nghịch chuyển thành Tử Linh, những tử khí mới dung nhập kia dường như có điểm mờ mịt, bất quá rất nhanh chúng lại hò vàoa với tử khí nghịch chuyển của Tô Vũ.
Tô Vũ tiếp tục nghịch chuyển, toàn bộ tử khí đều bị hắn làm cho tiêu tán, sau đấy hắn thôn phệ Thiên Nguyên khí, bài xuất hết thảy tử khí đi.
Một lát sau, hai mắt Tô Vũ sáng bừng!
Trong cổ ốc lại lần nữa tiêu xạ ra một đạo tử khí, tiếp tục cải tạo hắn!
Rõ ràng, nó có thể phát giác được hắn không bị cải tạo nên mới lần nữa xuất hiện!
Tô Vũ mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Thú vị!
Nói như vậy, dù hắn rời khỏi cổ thành thì cũng sẽ không nhận ảnh hưởng quá lớn, dĩ nhiên, nếu hắn ở trong thành hay trong phòng thì tử khí này sẽ một mực cải tạo thân thể hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lại thử nghiệm thêm lần nữa.
Quả nhiên, khi hắn xóa tan hết tử khí trong nội thể thì không bao lâu sau, cổ ốc lại bắn ra một đạo tử khí, kiên trì không ngừng muốn cải tạo hắn!
Tô Vũ nhếch miệng cười!
Lần này là hắn thật sự muốn cười, tử khí có thể bị nghịch chuyển, nguyên khiếu nghịch chuyển pháp vẫn cực kỳ có ích!
Khi hắn tiêu hao hết một đạo tử khí, cổ ốc sẽ bắn ra tử khí, không ngừng cải tạo thân thể hắn!
Sở dĩ cần ba ngày đại khái là vì ba ngày sau mới có thể triệt để chuyển đổi hắn thành thân thể Tử Linh.
Đúng vậy, lúc này Tô Vũ đại khái đã hiểu rõ, kỳ thật cư dân cổ thành đều xem như một nửa Tử Linh!
Những người này sau khi chết có lẽ đều sẽ hóa thành Tử Linh!
"Ta có thể nghịch chuyển tất cả những thứ này!"
Hết thảy cũng phải chờ đợi ngày thứ ba.
Nếu có thể chạy thì hắn sẽ trốn ngay, nếu không thể vậy liền chuyển đổi thành cư dân, trụ lại ở chỗ này.
"Không. . . Ta không cần chuyển đổi thành cư dân cũng được. . ."
Tô Vũ thì thào một tiếng, mẹ nó, hắn quên mất một chuyện, hắn có khả năng tự mình làm giả bảng hiệu cư dân, đã như vậy hà tất phải chuyển đổi làm gì?
Đương nhiên, nếu không có đầy đủ tinh huyết để rút ra Thiên Nguyên khí thì hắn cũng phải chuyển đổi, bằng không sẽ khó lòng trụ lại trong cổ thành đầy rẫy tử khí này.
Có điều trong ngày thường, hắn hoàn toàn có khả năng tự khắc bảng hiệu cho mình, khắc họa chân dung của một cư dân!
Nhờ đó sẽ không khiến bất cứ ai hoài nghi.
Trong lòng Tô Vũ vẫn không ngừng tính toán, thỏ khôn có ba hang, hắn cũng đang nghĩ thêm nhiều đường lui cho mình.
Có lẽ hắn có thể trốn trong thành, giả tạo mười mấy bảng hiệu thử xem sao, đến lúc đó tùy tiện tìm một nơi ẩn náu. Nếu bị người ta phát hiện dị thường thì cứ trực tiếp chuyển đổi thành cư dân!