Tô Vũ không xen vào tranh đấu của Nhật Nguyệt, mà là đang quan sát các vị thiên tài trẻ kia.
Không ít người tới!
Hắn thấy được Nhân tộc Tần Phóng, Tiên tộc Đạo Thành, Long tộc Long Vô Ưu cùng Long Chiến, cũng nhìn thấy mấy vị nam nữ trẻ tuổi khác. Dù không quen biết, thế nhưng trên đại thể hắn vẫn đoán được đối phương là ai.
Ma Đa Na cũng tới, gã đứng ngay bên cạnh Huyết Hỏa ma tộc Nhật Nguyệt, một đầu mái tóc tím dài của gã cực kỳ dễ thấy. Gã đứng giống như mấy vị Nhật Nguyệt, chắp hai tay sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Vũ vài lần, giống như hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không quá để ý.
Tiên tộc bên này, Đạo Thành đi theo sau một vị thanh niên, người đó đại khái chính là Tiên tộc Huyền Vô Cực.
Thần tộc thế mà không phải do Nhật Nguyệt dẫn đầu, mà là một vị thiếu niên tóc trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung, nếu Tô Vũ đoán không sai thì y chính là Chiến Vô Song.
Có thể thấy được rất nhiều cường giả Thiên bảng ở đây.
Mà nhân vật càng làm cho Tô Vũ phải chú mục là hai vị nam tử mặc áo bào đen rộng thùng thình. Một vị là Nhật Nguyệt, một vị là thiên tài đệ nhất Địa bảng Chú Hồn, Sơn Hải tam trọng.
Chiến Vô Song là Sơn Hải bát trọng, Huyền Vô Cực cũng là Sơn Hải bát trọng.
Hạng tư Thiên bảng chính là Minh Tộc Minh Nguyệt, Tô Vũ cũng nhìn thấy rồi, đó là một thiếu nữ trên thân mang theo chút khí tức hắc ám, không phải tử khí nhưng cũng có điểm giống, bất quá Tô Vũ hơi cảm thụ một thoáng, minh khí khác với tử khí gạt bỏ tất cả mọi người, minh khí lại chẳng hề bài trừ tất cả mọi người.
.
Đạo Thành cũng tính là cường giả Thiên bảng, chẳng qua lúc này y tỏ vẻ rất khiêm nhường.
Xếp đầu Thiên bảng đều có mặt, Đạo Thành tới đây thì cũng không có vẻ quá chói mắt.
Đứng đầu là Tô Vũ, thứ nhì là Ma Đa Na, thứ ba là Chiến Vô Song, thứ tư Minh Nguyệt, thứ năm Huyền Vô Cực, Đạo Thành bây giờ miễn cưỡng xếp thứ sáu mà thôi.
Tô Vũ quan sát bọn họ, bọn họ cũng đang nhìn Tô Vũ.
Có người coi thường, có kẻ khẽ nhíu mày.
Thiên Uyên nhất tộc Chú Hồn chán ghét, thanh âm từ bên trong hắc bào truyền ra: "Thiên Đạc? Ta rất ghét ngươi!"
Là cực kỳ ghét!
Không có lý do!
Những Nhật Nguyệt còn không phát giác được cái gì, nhưng những thiên tài kia đều có chút cảm giác mỏng manh rằng người này rất đáng ghét. Thiên Đạc đem đến cho bọn hắn một loại cảm giác đồng loại, dưới tình huống bình thường, đây là sự gạt bỏ lẫn nhau giữa các thiên tài Thiên bảng.
Có điều rõ ràng Thiên Đạc lại không phải cường giả Thiên bảng.
Chú Hồn chính là kẻ trước đó chễm chệ trên Thiên bảng, bất quá từ khi Đạo Thành và Tô Vũ cùng thăng hạng thì hắn đã rớt xuống Địa bảng.
Tô Vũ còn chưa mở miệng, có người đã nhìn về phía Chú Hồn, đạm mạc nói: "Ta cũng rất ghét ngươi, Chú Hồn, ở trước mặt ta thì bớt nói một chút!"
Chú Hồn yên lặng.
Giờ khắc này, mấy vị cường giả Thiên bảng khác đều không lên tiếng.
Không sai, kẻ vừa nói chuyện chính là Ma Đa Na.
Ma Đa Na Lăng Vân cửu trọng!
Dù Chiến Vô Song từng giết chết Nhật Nguyệt cảnh thì bây giờ cũng không muốn xen vào.
Tuy y là Sơn Hải bát trọng, đối phương là Lăng Vân cửu trọng, nhưng Chiến Vô Song tao ngộ Ma Đa Na thì có thể chắc thắng được sao?
Ma Đa Na quá mức yêu nghiệt.
Khi gã còn là Lăng Vân thất trọng đã từng giết Sơn Hải thất trọng, bây giờ gã đã là Lăng Vân cửu trọng, hai lần nguyên khí dị biến, tăng lên chưa chắc đã thua kém Sơn Hải, rất có thể bây giờ gã đã có khả năng giết chết Sơn Hải đỉnh phong!
Đối với thiên tài, Ma Đa Na đại khái cũng có thể đánh giết càng nhiều tiểu giai!
Thiên tài đấu chọi thiên tài, vượt cấp đánh giết thì mới đáng sợ.
Tô Vũ cười khẽ, lúc này hắn mới nhìn về phía Ma Đa Na, Ma Đa Na cũng đang nhìn hắn, một lúc sau đôi bên đều không mở miệng nói chuyện.
Nhưng trong lòng gã thoáng động một chút, trước kia Thiên Đạc gặp gã, tuy ngoài miệng không nói cái gì nhưng ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng cùng thống khổ, có đôi khi còn mang theo chút phẫn hận. Nhưng hôm nay gã lại cảm nhận được loại cảm xúc ấy đã nhạt đi rất nhiều.
Thần quang trong mắt Ma Đa Na hơi lóe lên một cái, Ma Đa Na lại nhìn chằm chằm “Thiên Đạc”, nhất thời không nói gì.
Gã cho rằng, từ khi Thiên Đạc đạt được di tích thượng cổ thì tâm tính đã biến hóa rất lớn, có điều không hiểu sao trong lòng gã vẫn hơi lấn cấn một điểm.
Gã trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định truyền âm cho vị Nhật Nguyệt của Lạp Đức gia tộc, "Tế Nguyệt đại nhân, hãy dùng huyết mạch thuật dò xét Thiên Đạc thử đi!"
Nhật Nguyệt cường giả của Lạp Đức gia tộc nghe vậy thì bất giác ngẩn ra, dò xét ư? Tại sao?
Người còn đang ở ngay trước mắt, ta dò xét hắn làm cái gì?
Trong lòng y tuy hồ nghi, nhưng đối phương là Ma Đa Na, đến Lạp Đức tiên tổ cũng rất tán thưởng Ma Đa Na. Y đương nhiên không thể cự tuyệt.
Trên ngón tay Tế Nguyệt cấp tốc ngưng tụ ra một giọt máu, tức thì bốn phía liền xuất hiện Tử Linh, thế nhưng rất nhanh đã bị những thủ vệ quân bên ngoài xua tan. Không ai đi quản, dù có thấy thì cũng chẳng người nào nói gì.
Giọt máu kia sáng rực lên, rất nhanh, Tô Vũ nhìn về hướng bên này, ánh mắt khẽ động, bên trong biển ý chí, Cục lông nhỏ lộn một vòng, biển ý chí của Thiên Đạc trong cơ thể cũng theo đó mà chấn động một phen.
Giống như truyền ra cảm ứng, máu trên tay Tế Nguyệt thoắt cái đã biến mất, y truyền âm cho Ma Đa Na: "Là Thiên Đạc. . . Không xác định, thế nhưng tối thiểu là người của Lạp Đức gia tộc thì không sai!"
Cụ thể có phải Thiên Đạc hay không thì khó nói, thế nhưng nhất định là người của Lạp Đức gia tộc, điểm này y có thể bảo đảm!
Lại nói, giữa sân có cả một đám Nhật Nguyệt ở đây, cao trọng cả một nắm lớn, cho nên Tế Nguyệt cảm thấy Ma Đa Na có hơi cẩn thận quá mức.
Ma Đa Na khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Dò xét thử mà thôi!
Chỉ là gã vẫn thấy kinh ngạc trước biến hóa của Thiên Đạc, còn về mặt khác thì chẳng quan trọng, bao gồm cả cái gọi là thượng cổ hô hấp pháp, gã cũng không mấy để ý.
Bọn họ không để ý, Tô Vũ lại biết rõ tình huống, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn về phía người của Lạp Đức gia tộc, lạnh lùng nói: "Là Ma Đa Na bảo các ngươi dò xét ta à? Các ngươi tình nguyện tin tưởng Ma Đa Na cũng không nguyện ý tin tưởng ta! Lạp Đức gia tộc cũng trở thành kẻ phụ thuộc Ma Đa Na như vậy sao?"
Tế Nguyệt bình tĩnh đáp: "Thiên Đạc, ngươi luôn nghĩ quá nhiều! Ma Đa Na là đệ nhất thiên tài của Thủy Ma tộc, đối với thiên tài thì Ma tộc đều sẽ chiếu cố, có hoàng giả chi phong, ngươi. . ."
Hai mắt Tô Vũ tức thì đỏ lên, "Hoàng giả chi phong? Ta không sớm thì muộn cũng sẽ vượt qua gã!"
Hắn nhìn về phía Ma Đa Na, nghĩ đến thống khổ cùng bất đắc dĩ khi mình sắp bị người vây giết và chút thoải mái khi sắp kiếm được tiền, cắn răng nói: "Ma Đa Na, ta sẽ vượt qua ngươi, nhất định!"
Ánh mắt kia. . . Ma Đa Na rất quen thuộc.
Đúng rồi, chính là như này.
Có phẫn nộ, có biệt khuất, có sát ý, còn mang theo một chút thoải mái, đại khái là cảm thấy lần này sẽ có thu hoạch, có hi vọng vượt qua chính mình.
Ma Đa Na cười cười, "Nếu ngươi có thể hơn được ta, ta đây hết sức hoan nghênh, Ma tộc không cần phải đơn độc dựa vào người nào chèo chống!"
Tô Vũ im lặng, mẹ nó!
Được rồi, không lắm lời với ngươi nữa.
Sau này ngươi sẽ biết, ta có thật sự vượt qua ngươi hay không, dĩ nhiên Thiên Đạc thì khỏi đi, đại khái là tên kia không có hy vọng, cũng không có cơ hội.