Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1511 - Chương 1511: Vườn Không Nhà Trống, Không Ai Phẫn Nộ Hơn Ta

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1511: Vườn Không Nhà Trống, Không Ai Phẫn Nộ Hơn Ta
 

Chiến Vô Song nhanh chóng quan sát bản công pháp, Tô Vũ cũng nhanh chóng tra xét đồ đạc bên trong, thuận tiện di dời đồ trong nhẫn trữ vật, đồng thời không ngừng thanh tẩy mấy thứ này để tránh lưu lại bẫy rập.

Thần văn chữ “Kiếp” tra xét.

Chiến Vô Song nhìn một hồi, hơi hơi nhíu mày, thoạt nhìn thực huyền bí, có điều y cũng từng học hô hấp pháp, thứ “Thiên Đạc" giao ra này khiến y cảm thấy theo đạo lý thì có thể tu luyện được.

Nhưng không thể nghiệm chứng tại hiện trường, đây không phải chuyện một ngày là có thể tu luyện thành công, dù là thiên tài như y, không đến dăm ba bữa thì cũng không thể nhập môn, đương nhiên “Thiên Đạc" đã nhập môn, nhưng Chiến Vô Song cảm thụ được hắn chỉ mới tiếp thu phần da lông mà thôi.

Chuyện này thực bình thường, thời gian tu luyện quá ngắn, hắn mà học được kỹ càng mới là chuyện lạ.

Về cơ bản có vẻ hợp lý.

Thiên Đạc không có năng lực chế tạo ra một hô hấp pháp như thật thế này trong mấy ngày ngắn ngủi, trước kia gia hỏa này không biết, có lẽ cũng chưa từng nghe nói.

Y giao cho một vị Thần tộc Nhật Nguyệt cao trọng nhìn thoáng qua, vị kia quan sát một hồi, cũng khẽ gật đầu, cảm thấy không có vấn đề.

Theo công pháp ghi chép, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng cơ bản khá hợp lý.

Chiến Vô Song hít sâu một hơi, y nói: “Trao đổi nốt một nửa còn lại...”

Giờ phút này, Ma Long mở miệng: “Thiên Đạc, ba phần của ta đâu?”

Tô Vũ nhanh chóng đáp: “Giao dịch hoàn thành, thành chủ đại nhân hiệp trợ ta rời đi, tiến vào một gian phòng trong thành, trước khi vào đó, ta sẽ đưa cho thành chủ đại nhân, chẳng lẽ đại nhân cảm thấy những người ở đây sẽ không có tâm tư gì với ta?”

Hắc Ám Ma Long mỉm cười, cảm thấy cũng đúng!

Ở trong thành, ông ta không sợ Thiên Đạc chạy trốn.

Lần giao dịch thứ hai nhanh chóng bắt đầu.

Những người khác yên lặng nhìn, Chu Quảng Thâm buồn bực, mở miệng thúc giục: “Trả ta 10 giọt tinh huyết, còn có tiền vé vào cửa là Sơn Hải...”

Thật buồn bực!

Lần này chỉ xem náo nhiệt chứ chẳng làm được gì.

Thần Ma giàu nứt khố đổ vách, vượt quá sức tưởng tượng của hắn!

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, tùy ý đá một cước, một vị Sơn Hải Nhân tộc bay về phía hắn, lại đá một vị Sơn Hải khác tới chỗ Tần Hạo, hắn lạnh lùng hỏi: “Đủ chưa?”

Vé vào cửa Nhân tộc trả không phải là Sơn Hải Nhân tộc, đương nhiên, Tô Vũ tùy ý đá hai tên Nhân tộc trở về cũng không ai để ý.

Nếu là tiền vé vào cửa... Ai còn để ý thứ này nữa.

Chu Quảng Thâm không nói gì, tuy rằng y không thân với hai vị Sơn Hải đây, nhưng nhìn cũng có chút quen mắt, hẳn là thuộc đại phủ khác, nhận về cũng được.

Tô Vũ không để ý tới y, tiếp tục giao dịch cùng Chiến Vô Song, vừa giao dịch vừa nói: “Ta sẽ trả lại đồ cho mọi người, thu hoạch lớn thế này, chút tiền trinh kia thì tính cái gì? Chờ ta kết thúc giao dịch đã...”

Dứt lời, hắn lấy được chiếc nhẫn trữ vật thứ hai, Tô Vũ tiếp tục tra xét, sau đó chuyển toàn bộ đồ vật vào nhẫn trữ vật của mình.

Tiếp theo, lại di dời thi thể và đồ kèm theo vào đó, ném qua cho Chiến Vô Song ở phía đối diện.

Đã xong, nên kết thúc rồi!

Tô Vũ xoay người về phòng, vừa đi vừa nói: “Trả đống vé vào cửa này lại cho các ngươi.”

Tổng cộng còn 25 vị Sơn Hải cảnh bị giam cầm!

Tô Vũ xoay người, ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan độc, gian phòng do hắn cố ý chọn lựa, hắn hơi né căn phòng đối diện, ngay sau đó, một cỗ ý chí lực cường đại thổi quét tất cả ‘vé vào cửa’!

Oanh!

Nổ tung!

Rất nhiều Sơn Hải trực tiếp nổ tung, trong nháy mắt, ngoài cửa phòng Tô Vũ và căn phòng đối diện xuất hiện hơn 20 đầu Tử Linh Sơn Hải, cùng với vô số Tử Linh cảnh giới khác.

Giờ khắc này, căn phòng đối diện cũng chấn động!

Làm sao vậy?

“Đáng chết...”

Có người còn mờ mịt, giao dịch đã kết thúc, làm gì vậy?

Thiên Đạc giết đám gia hỏa đó ư?

Bọn họ cảm thấy khó hiểu. Tràng diện đại loạn trong nháy mắt, vô số Tử Linh xuất hiện, Sơn Hải Tử Linh hiện lên, thậm chí có dấu hiệu Nhật Nguyệt Tử Linh sắp xuất hiện.

Lúc bấy giờ, vô số máu tươi bị Tô Vũ tung ra từ trong phòng, Tử Linh tràn đầy toàn bộ đường phố, trong phòng, Tô Vũ hóa thành làn gió nhẹ rồi cấp tốc rời khỏi. Không bao lâu sau, hắn đã hóa thành Tử Linh, dung nhập vào đại quân Tử Linh!

Trong căn phòng đối diện, cửa bị Tử Linh chặn đứng, ánh mắt Cổ Sơn nheo lại, nhìn về phía bên ngoài, hình như có thứ gì đó đi ra khỏi căn phòng của Thiên Đạc, nhưng bởi vì Tử Linh ngăn cản, tử khí lại ngập tràn nên lão không thấy được rõ ràng.

Một lát sau, hơn mười vị Nhật Nguyệt gầm lên, khí huyết khí tức cường hãn kinh người!

Lực khống chế cũng cường đại kinh người, không đánh chết Tử Linh, mà là chặn Tử Linh lại rồi đánh bay.

Đối diện, trong căn phòng mà Thiên Đạc ở trước đó đã là cảnh người không nhà trống.

. . .

Ầm ầm một tiếng!

Tử Linh bay ngược.

Tô Vũ cũng thuận thế bay ngược ra sau, một đóa mây màu nho nhỏ hạ xuống, cùng lúc đó, hàng loạt cường giả lao ra khỏi phòng, trong đó, Thái Cổ Cự Nhân tộc Cổ Sơn lần nữa nhìn về phía Tô Vũ.

Đám mây kia không lớn, bị bao phủ bên trong tử khí, thế nhưng Cổ Sơn vẫn nhìn ra một chút dị thường.

Ánh mắt lão khẽ động, thần quang trong mắt lấp lánh.

Mà ở dưới đất đã có vô số Tử Linh bị chấn rớt ra ngoài.

Nhật Nguyệt trong mắt luân chuyển, quay lại một đoạn thời gian ngắn ngủi, Cổ Sơn có cảm giác dường như mình đã thấy được một đầu Tử Linh hơi có điểm khác thường, trong lòng lão khẽ động, cái này. . . Tình huống như thế nào?

Lão hơi nghi hoặc, có điều nhìn lại những cường giả Thần Ma xung quanh đầy mặt mờ mịt cùng kinh ngạc khiến Cổ Sơn bỗng bật cười, lão mặc kệ!

Có quan hệ gì với lão đâu!

Lão tử vừa không tốn một mao tiền. . . À không, không đúng, lão tử đã lấy ra 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt a!

Cổ Sơn chấn động, đúng rồi, tốt xấu gì thì lão cũng đã xuất ra 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt.

Đây không phải là tiền chắc?

Đương nhiên, đối với lão mà nói, giết một tên Nhật Nguyệt quá đơn giản, nhất là Nhật Nguyệt nhất trọng, có điều cũng không thể tùy tiện giết Nhật Nguyệt lung tung được.

Trong lòng chửi bậy một tiếng, rất nhanh Cổ Sơn lại cười phá lên.

Được rồi, ta đây tới xem náo nhiệt mà thôi!

Thiên Đạc. . . Không, đây quả thật là Thiên Đạc sao?

Cứ coi như là Thiên Đạc đi, êm đẹp giao dịch đồ vật xong là được, bỗng dưng ngươi giết người chạy trốn làm cái gì?

Đương nhiên, khả năng là có rất nhiều nguyên nhân.

Thứ nhất, không cho Ma Long chỗ tốt.

Thứ hai, chính mình chạy trốn, miễn việc phải chia chác cho Ma tộc.

Thứ ba. . . Cũng là điểm đáng sợ nhất, đồ vật có vấn đề!

Nếu là thật thì đây chính là tin tức chấn động!

Giả sử đồ gã bán không có vấn đề gì, thế thì Thiên Đạc chạy liền chạy thôi, cùng lắm thì mỗi Ma Long phát cuồng. Nhưng nếu đồ vật có vấn đề, vậy thì không chỉ một mình Ma Long nổi điên, mà cả Thần tộc cũng sẽ nộ phẫn công tâm, hận chết Thiên Đạc.

2300 sợi thiên địa huyền quang, chính bản thân Cổ Sơn tích cóp cả đời cũng không có, thậm chí giết lão đem bán cũng chưa hẳn đã đủ.

Người suy nghĩ giống lão không ít, một bộ phận người sát nhập vào chỗ cổ ốc mà Tô Vũ ở trước đó, một bộ phận thì bùng nổ thần quang trong mắt, dò xét bốn phía.

Hắc Ám Ma Long giận dữ hét: "Phong tỏa cổ thành, nhanh lên!"

Ông ta thật sự vô cùng tức giận.

Đối với ông mà nói, đồ vật đại khái là không có vấn đề, Thần tộc lại không phải kẻ ngu, mà mọi người cũng không bị mù lòa. Suy nghĩ duy nhất của ông lúc bấy giờ là Thiên Đạc vì không muốn đưa chỗ tốt cho ông nên mới gây ra hỗn loạn như vầy, tiện bề chạy trốn!

Đáng chết! Khốn nạn!

Lão tử tận tâm tận lực giúp ngươi duy trì trật tự, giúp ngươi thúc đẩy giao dịch, thế mà ngươi kiếm lợi xong liền ôm đồ chạy một mình, không chia chác gì cho ta.

Không ai so với ông lại càng phẫn nộ hơn.

Bình Luận (0)
Comment