Tử khí tràn lan, Ma Long trực tiếp đá bay những con Tử Linh xung quanh. Ông là thành chủ, quyền lợi rất lớn, chỉ cần không chém giết Tử Linh thì đánh cũng được, đá cũng chẳng sao, mấy đầu Tử Linh ấy sẽ không quản ông.
Mà Thần tộc bên này, Chiến Vô Song cấp tốc tra xét nhẫn trữ vật mà Tô Vũ đưa cho y. Ý chí lực quét một vòng, không có vấn đề!
Thật sự là y không nhìn ra vấn đề!
Cái này có thể có vấn đề gì?
Thi thể ở trong, Thiên binh ở trong, thần văn cũng nằm ngay đó, chẳng lẽ là công pháp có vấn đề?
Có điều bây giờ y còn chưa tu luyện công pháp, cho nên trên đại thể cảm giác cũng chẳng có gì bất cập.
Hoặc là nói, tu luyện bản công pháp này sẽ gặp phải hạn chế gì đó?
Chiến Vô Song nhíu mày, mơ hồ có cảm giác mình bị lừa rồi, bất quá… Y thật sự không phát hiện ra vấn đề nằm đâu.
Y quát: "Lục soát, không có khả năng gã vô duyên vô cớ tan biến!"
Bất kể như thế nào, trước lục soát rồi lại nói!
Mà giờ khắc này, Ma tộc bên kia cũng ngoài ý muốn vô cùng.
Rốt cuộc tình huống như thế nào?
Thiên Đạc chạy rồi?
Vì sao phải chạy?
Ma Đa Na cũng nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía Lạp Đức gia tộc Tế Nguyệt, truyền âm nói: "Dò xét huyết mạch xem. . ."
Gã còn chưa nói xong, trong nhẫn chứa đồ bỗng chấn động một cái.
Ánh mắt gã khẽ biến, cấp tốc lấy điểm bảng vừa rung động trong nhẫn ra.
Mà kẻ đeo mặt nạ màu trắng đã nhanh tay lấy ra điểm bảng trước, vừa xem liền biến sắc, vội thông báo: "Thiên Đạc chết rồi!"
". . ."
Giờ khắc này, toàn bộ cổ thành an tĩnh đến dọa người!
Thiên Đạc. . . Chết rồi?
Đúng vậy, chết rồi.
Tô Vũ nếu đã biết sự tồn tại của người Lạp Đức gia tộc, đương nhiên làm sao dám lưu lại mạng cho Thiên Đạc, đây không phải là tự đào hố chôn mình, để mặc người ta định vị sao?
Mà cách đó không xa, lại có một đám mây màu buông xuống.
Thiên Đạc không mạnh, thế nhưng gã vẫn là thiên tài Địa bảng.
Hắc Ám Ma Long trong nháy mắt đã xuất hiện ngay tại địa phương mà đám mây màu hạ xuống, có điều nơi này đã chẳng còn bất kỳ dấu vết của một ai.
Giờ phút này, Hắc Ám Ma Long cũng thấy chấn động vô cùng, chuyện gì đang diễn ra?
Sau một khắc, ánh mắt ông ta khẽ biến, quát: "Thiên Đạc chết rồi, bị người giết. . . Đáng chết, cái này. . . Cái này. . . Có lẽ hung thủ đã lẫn vào trong vô số Tử Linh nơi đây!"
Cái suy đoán này ngay cả chính ông cũng không thể tin được!
Lẫn vào Tử Linh để trốn?
Làm sao có thể?
Bất quá chỉ có lời giải thích này mới trả lời được cho tình huống bất thường đang diễn ra, rất có thể đối phương thật sự đang trà trộn vào trong lít nha lít nhít Tử Linh xung quanh. Bằng không, hắn không có khả năng biến mất ngay dưới mí mắt một đám cường giả đỉnh cấp như bọn họ.
Sắc mặt Lạp Đức gia tộc bên này hoàn toàn thay đổi, Thiên Đạc đã chết?
Nói ngay ra thì vừa rồi bọn hắn vẫn còn đang ôm tâm trạng xem náo nhiệt, Thiên Đạc chạy cũng tốt, coi như là gã đang tính kế đám cường giả Thần tộc, bọn họ thấy thì cũng chỉ cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng mà bây giờ Thiên Đạc lại vẫn lạc?
Ngoài ý muốn, rung động, không dám tin!
Mà đúng lúc này, Tần Hạo cách đó không xa lại dùng thương đâm chết một tôn Sơn Hải Tử Linh, sau một khắc, càng nhiều Sơn Hải Tử Linh xuất hiện, liền ngay sau đó, y lại đâm một thương ra, giết chết thêm một đầu Tử Linh Sơn Hải nữa.
"Tần Hạo!"
Có người nổi giận gầm lên một tiếng, Tần Hạo thản nhiên đáp: "Làm sao? Để Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện rồi phong thành đi, miễn cho có người chạy thoát, làm sao vậy? Có vấn đề gì à?"
"Đúng vậy, phong thành!"
Ma tộc Tế Nguyệt điên tiết quát: "Giết cho Nhật Nguyệt Tử Linh ra để cưỡng ép phong thành đi!"
Bọn họ không sợ đại loạn.
Hơn 20 vị cường giả Nhật Nguyệt hậu kỳ đang ở đây, trừ phi vô địch Tử Linh xuất hiện, bằng không, đừng nói phong thành 3 ngày, dù là 30 ngày thì bọn họ cũng không chết được.
Tần Hạo cười cười, nhưng ánh mắt y lại hơi khác thường.
Vốn không phải y muốn giết, mà là Tần Phóng bảo y giết.
Không sai, chính là Tần Phóng, bởi vì hắn cảm thấy tình cảnh này cực kỳ quen thuộc.
Đệt!
Tần Phóng thật sự cảm thấy bản thân vừa bước vào vòng lặp Deja Vu, kỳ thật có thể nói không có ai ở đây nhận ra vấn đề nhanh bằng hắn. Bởi vì hắn chính là người quen thuộc nhất, dù sao ngày ấy, hắn tận mắt nhìn thấy Tô Vũ có vẻ như từ Tử Linh biến thành người, sau đó tự tay dùng chùy giết chết hai vị Nhật Nguyệt, lại sau đó, Tô Vũ một cước đá hắn bay ra ngoài!
Người tận mắt chứng kiến tình huống này đều đã chết sạch, chỉ duy nhất mỗi Tần Phóng là còn sống.
Cho nên ngay khi điểm bảng thông báo Thiên Đạc tử vong, Ma Long lại thốt ra câu có khả năng đối phương lẫn vào bên trong đoàn Tử Linh, kết hợp với việc trước đó có kẻ sát lục hàng loạt Sơn Hải, chế tạo ra một màn Tử Linh bạo động này, Tần Phóng liền nghĩ ngay đến Tô Vũ!
Chẳng lẽ. . .
Tần Phóng không thể tin nổi.
Không thể nào!
Không có khả năng!
Sao lại thế?
Tô Vũ?
Lẽ nào Tô Vũ phát hiện thi thể thượng cổ, nên quyết định giả mạo làm Thiên Đạc. . . Không đúng, nếu đối phương thật sự là Tô Vũ thì cỗ thi thể kia chắc chắn có vấn đề, bằng không Tô Vũ bán nó cho Thần Ma làm gì?
Tần Phóng nắm lấy cánh tay Tần Hạo, không ngừng truyền âm: "Nhị thúc, giết nhiều lên, gây ra hỗn loạn đi, Thiên Đạc chắc chắn là giả, có lẽ đó là Tô Vũ!"
". . ."
Tần Hạo ngốc trệ thế nhưng cũng không hoài nghi lời cháu trai nói, cho nên mới có một màn vừa rồi, trong chớp mắt đánh giết mấy đầu Sơn Hải Tử Linh, thuận tay còn giết luôn không ít Tử Linh nhỏ yếu, mục đích là chế tạo ra càng nhiều Tử Linh càng tốt!
Về việc phong thành ba ngày thì y không quá lo lắng.
So với chuyện đó, y càng bận tâm về chuyện của Tô Vũ hơn.
Thân là tướng chủ tiên phong doanh, có tràng diện nào mà y chưa từng thấy, cảnh vô địch chém giết cũng đã gặp qua, thế nhưng. . . Má nó. Việc cháu trai nói rất có thể Thiên Đạc là Tô Vũ vẫn khiến y kinh ngạc.
Nếu đó là Tô Vũ thì lần giao dịch này tuyệt đối có vấn đề!
Đâu chỉ mỗi Tần Hạo, giờ khắc này, có người cũng nghĩ tới điều tương tự.
Ba vị Nhật Nguyệt hậu kỳ gắt gao bảo vệ Chu Quảng Thâm, ánh mắt Ám Ảnh nghiền ngẫm, cấp tốc truyền âm cho hai người còn lại: "Nhanh giết Tử Linh, gây ra hỗn loạn đi. . ."
Ngày đó hắn ở ngoài thành, mặc dù không tận mắt thấy tình cảnh Tô Vũ chuyển đổi từ Tử Linh sang người sống, nhưng việc Tô Vũ làm như thế nào trộn lẫn vào trong thành, làm như thế nào chém giết Nhật Nguyệt, làm như thế nào thoát khỏi thành trì đã phong bế. . . Hắn đều nắm chắc.
Tình cảnh lần này cực kỳ tương tự so với lần trước!
Nhất là khi điểm bảng vừa thông báo Thiên Đạc chết, thiên địa ban thưởng lại xuất hiện ngay tại phụ cận, điều này đại biểu việc gã đã bị người sống giết chứ không phải Tử Linh, Tử Linh giết người thì không có chuyện thiên địa ban thưởng!
Giờ khắc này Ám Ảnh cũng nghĩ đến Tô Vũ!
Hắn một kiếm giết ra, đánh chết một đầu Sơn Hải Tử Linh, kiếm khí dập dờn, trong nháy mắt đã thuận thế xử lý hơn mười đầu Tử Linh Lăng Vân, Đằng Không gần đó.
Chu Quảng Thâm ngoài ý muốn, truyền âm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Điện hạ, Thiên Đạc ban nãy có lẽ là giả, ta nghĩ đó là Tô Vũ ngụy trang!"
Chu Quảng Thâm há hốc miệng.
Ta. . . Ta. . . Ta không tin!
Thế thì thi thể thượng cổ kia là sao?
Không có khả năng a!
Nếu là Tô Vũ ngụy trang, chẳng phải nói Tô Vũ đã lừa Thần tộc hơn 2000 sợi thiên địa huyền quang?
Đừng làm rộn!
Đây sẽ là đại án lừa dối đệ nhất vạn giới đó!
Cho tới bây giờ, chưa từng có ai lừa ai nhiều đồ như vậy, hơn nữa còn là lừa Thần tộc. . . Không, nói cho ngay ra là lừa gạt vạn tộc, hôm nay hầu hết cường tộc đều có mặt.