Tô Vũ đang ở trong một căn phòng an toàn, hắn không biết tâm tư của Liệp Thiên các, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Sở dĩ gọi là phòng an toàn vì bên ngoài hắn đã khắc họa hình ảnh tương tự như cư dân cổ thành. Trên thực tế, đương nhiên Tô Vũ không phải là dân cư nơi đây, bất quá dạng căn phòng dành cho dân cư như này hắn đã xây đến mười mấy cái.
"Không sớm thì muộn những tên kia sẽ phát hiện một chút dị thường, hiện tại bọn chúng còn chưa nghĩ tới việc ta vận dụng tử khí để khắc họa hình ảnh, nhưng rất nhanh sẽ có kẻ ngộ ra việc ta có khả năng ngụy trang thành Tử Linh, tiến hành khắc họa chân dung bên ngoài cổ ốc để ngụy tạo. . ."
Trong phòng nhỏ.
Tô Vũ cũng không nóng nảy, gặp chuyện đừng hốt hoảng, vội cái gì!
Hắn cũng không phải không an bài thêm đường lui sau đó.
Gì chứ việc hố người trong cổ thành, hắn rất có kinh nghiệm.
Đúng lúc này, bên ngoài ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Một gian cổ ốc chợt bộc phát ra tiếng nổ mạnh kinh người.
Sau một khắc, vô số Tử Linh hiển hiện.
Thấy vậy, có người cuồng giận quát:
"Đại Minh phủ!"
"Chu Quảng Thâm, đây là chuyện tốt các ngươi làm đấy à?"
Mà bên ngoài, Chu Quảng Thâm câm nín, hắn nhìn về phía căn phòng bị tạc nổ nơi xa, khắp nơi xung quanh đều là xác kiến màu đen cực lớn thì bất đắc dĩ kêu oan: "Không liên quan gì tới ta, có lẽ là Tô Vũ, thứ này. . . Chắc lúc hắn rời khỏi Đại Minh phủ đã mang theo không ít trứng Thôn Thiên kiến!"
Vụ nổ lớn mới rồi đã giết chết nguyên cả một ổ kiến, đến cùng có bao nhiêu con thì không có cách nào tính!
Mà Thông Thiên kiến hiển nhiên cũng được tính là sinh linh.
Giờ phút này, toàn bộ cổ thành lập tức gia tăng mấy ngàn đầu Tử Linh, tuy rằng đẳng cấp đều thấp, nhưng nhiều Tử Linh như vậy đủ để khiến mấy người Chiến Vô Song giận không kiềm được!
Chết tiệt!
Như này thì làm sao xử lý?
Vừa mới rồi còn có thể dò xét từng con, hiện tại nên làm thế nào?
Bỗng dưng nhiều thêm mấy ngàn đầu Tử Linh, vả lại không biết rốt cuộc Tô Vũ còn an bài thêm bao nhiêu nữa.
Chỉ có thể nói, bọn họ đều kiêng kỵ cổ thành, ngược lại Tô Vũ chẳng những không e ngại. . . Mà còn rất biết cách chơi!
Chơi cho tất cả mọi người đều phát cuồng!
Đúng vậy, tại cổ thành mà giết sinh linh thì sẽ làm Tử Linh xuất hiện, giết người là giết, giết cường giả là giết, giết con kiến. . . Đó cũng là giết!
Tô Vũ cũng là vì biết Chu Quảng Thâm tới nên mới nghĩ đến vụ này, còn may trước khi rời khỏi Đại Minh phủ, Ngưu phủ trưởng đã bảo hắn mang theo một ít trứng Thôn Thiên kiến đề phòng có lúc dùng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vừa được mở mang thêm kiến thức!
Mà kẻ sâu sắc cảm nhận việc này nhất chính là Chu Quảng Thâm, hắn tùy ý ngao du khắp cổ thành, thỉnh thoảng lại lơ đãng tiện tay ném vô số Thôn Thiên kiến vào trong một căn phòng vắng vẻ nào đó.
Ha ha, biện pháp của Tô Vũ đúng là rất tốt, đáng tiếc trước đó ta lại không nghĩ tới.
Uổng công ta mang theo nhiều Thôn Thiên kiến như vậy.
Sớm biết thì ta đã bóp chết mấy chục vạn, chẳng phải là sẽ xuất hiện mấy chục vạn Tử Linh?
Thật đáng sợ!
Toàn bộ cổ thành chẳng mấy chốc sẽ biến thành tử thành.
Mặc dù không có Tử Linh quá cường đại tồn tại, nhưng sát lục đủ nhiều, Tử Linh chậm chạp không giết được những người này thì về sau sẽ có Nhật Nguyệt Tử Linh hiển hiện.
Vả lại tử khí nồng đậm quá mức thì mọi người không thể không tiến vào cổ ốc tị nạn.
Đến lúc đó, đây sẽ là cơ hội của Tô Vũ.
Chu Quảng Thâm có thể đoán được kế hoạch của hắn, những vị Nhật Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Khốn nạn.
Có ai mà nghĩ đến việc mang kiến tới cổ thành để đánh giết, rảnh đến hoảng sao?
Mà khoan, nếu giết kiến cũng có thể dẫn xuất Tử Linh, hay là lần sau. . . lại mang theo một ít sinh vật nhỏ vào đây để sát lục?
Đương nhiên, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, muốn trả thù xã hội thì có khả năng thử một chút.
Người bình thường thì không cần thiết làm trò này.
Ầm ầm!
Lại một tiếng nổ tung, mấy ngàn đầu Tử Linh hiện ra.
Chu Quảng Thâm ai oán oán thầm, không có quan hệ gì với ta, con kiến tự mình nổ đó, ta không làm gì thật mà.
"Hèn mạt!"
Nhật Nguyệt giận mắng một câu.
Lại nhiều thêm mấy ngàn đầu.
Khốn kiếp, tiếp tục như thế thì Tử Linh sẽ vượt qua vạn con, rất nhanh sẽ lại xuất hiện thêm Tử Linh càng mạnh mẽ hơn.
. . .
Bên trong cổ ốc.
Tô Vũ he hé mở ra khe cửa, lắng nghe thanh âm bên ngoài.
Lại nổ một tiếng!
Cả ngàn Tử Linh xuất hiện, tử khí nồng đậm dọa người, Tô Vũ cũng ngoài ý muốn, tình huống gì đây?
Lần này thật sự không phải ta làm!
"Chẳng lẽ là. . . Chu Quảng Thâm bọn hắn?"
Trừ bọn họ ra thì còn ai khác.
Tô Vũ bật cười, vị Thái Tử của lão Chu gia này xem ra cũng là kẻ gian trá a, đây là muốn đội nồi cho ta à?
Rất tốt!
Thật ra trong tay hắn cũng không có nhiều Thôn Thiên kiến, giết những vật khác thì không có lời, vả lại còn phiền toái, vẫn là giết kiến tốt, phá hỏng một tổ là lại nhiều thêm cả ngàn đầu Tử Linh.
Sớm biết có thể chơi như vậy ở cổ thành, Tô Vũ đã xin Ngưu Bách Đạo mấy chục vạn, mấy trăm vạn tổ kiến theo tới!
Thôi vậy, bây giờ cũng tốt lắm rồi, cổ thành hiện tại có vô vàn Tử Linh, ta sẽ chống mắt lên xem, các ngươi tiếp tục dò xét từng cái đi.
"Chỉ sợ đã kinh động tới vô địch, lần trước bọn họ không vào thành nhưng lần này thì chưa chắc."
Tô Vũ thầm nghĩ, nhất định phải rời khỏi đây trước khi vô địch tới, hoặc là tìm chỗ an toàn để ẩn náu, bởi vì chỉ cần vô địch nhìn thấy mình thì hết thảy mọi cố gắng ngụy trang đều phí công nhọc sức!
Vô địch có thể dễ dàng xem thấu hắn.
Tô Vũ bỗng nghĩ đến Cục lông nhỏ còn đang lén ăn ý chí lực vừa mới được ban thưởng trong đầu mình, trong lòng không khỏi suy nghĩ, có nên bóp chết nó hay không?
Đại Đại nhà nó mà đến đây, tao ngộ vô địch Thần Ma rồi phát cuồng thủ tiêu bọn chúng thì tốt không còn gì bằng!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Văn Minh sư, nếu kẻ tới là Chiến giả thì. . . Khó mà nói.
Tuy rằng Chiến giả cũng có biển ý chí, thế nhưng chiến lực chủ yếu lại không phải dùng biển ý chí, không rõ Cục lông lớn Phệ Thần tộc có thể thủ tiêu Chiến giả vô địch không?
Mà Cục lông nhỏ bên trong thức hải đang khoan khoái ăn vụng bỗng run lên. Ác ý nồng đậm, xem ra Hương Hương lại đang tính toán muốn bóp chết bản cầu.
Sẽ chết à?
Được rồi, ăn trước đi, nếu hắn đã chuẩn bị bóp chết ta, vậy thì ta phải tranh thủ ăn nhiều lên mới được, ăn xong lại nói.
Lần này ta không ăn vụng nữa, ta sẽ quang minh chính đại mà ăn!
Ai bảo ngươi có ý đồ làm chuyện xấu trước?
Tô Vũ dở khóc dở cười, ta còn chưa làm gì ngươi mà, hắn mắng nó: "Còn lo ăn, lần này mà không thoát được thì chúng ta liền xong đời!"
Tô Vũ cấp tốc phán đoán thế cục hiện giờ, suy nghĩ một chút, cuối cùng hóa thành Tử Linh, định bụng đi về phía hướng sông hộ thành.
Mà ngay lúc này, trong phủ thành chủ, một đầu Hắc Long đột nhiên xuất hiện cất tiếng: "Quên nói, cửa thành đã đóng, nhưng ngoài sông hộ thành có mấy đạo cửa khẩu sẽ không phong bế, dĩ nhiên tử khí nơi đó nồng đậm, bình thường ngay cả Nhật Nguyệt cũng đều không thể thông hành!"
Bình thường Nhật Nguyệt vô phương thông hành không có nghĩa là không ai không thể thông hành!
Lời này vừa nói ra, có vài vị Nhật Nguyệt cấp tốc phóng về bên đó.
Đã hiểu!
Cẩn thận Tô Vũ theo sông hộ thành chạy mất!
Động tác của Tô Vũ tức khắc khựng lại, hắn nhìn về phía phủ thành chủ, nhìn về phía đầu Hắc Long vừa hạ xuống. . . Rất tốt!
Hắn không nghĩ tới Hắc Ám Ma Long lại muốn can thiệp vào việc này, đã vậy còn nhắc nhở những người khác đề phòng hắn chạy thoát. Hay lắm, bên kia xem như bị người phong tỏa rồi!
"Được!"
Tô Vũ cắn răng, rất được.
Lão tử thật muốn hóa thân thành cư dân cổ thành, lưu lại nơi này thời gian dài, cùng ngươi đấu một trận ra trò mới thôi.
Lão tử mà đi thì ngươi còn sống vui vẻ một chút, ta mà không đi thì ngươi sẽ biết tay ta!