Bên ngoài.
Chu Quảng Thâm cùng Tần Hạo hội tụ.
Tần Hạo truyền âm hỏi: "Tô Vũ còn ngọc phù xuyên thành nào không?"
"Có cũng vô dụng, bên ngoài khẳng định đã có cường giả chạy tới canh giữ!"
Chu Quảng Thâm thở dài, "Cường giả Thần Ma trú đóng ở Cửu Tinh đảo bên này không ít, bốn phía bị người phong tỏa là tất nhiên!"
Cho nên lần này Tô Vũ thật sự có chắp cánh cũng khó chạy thoát!
Hiện tại tuy rằng Tử Linh tăng nhiều, kẻ địch khó lòng điều tra được hành tung của Tô Vũ, nhưng cổ thành cũng chỉ rộng bấy nhiêu, mấy chục vị Nhật Nguyệt phong tỏa, không sớm thì muộn cũng có thể tra ra từng tên một, chẳng lẽ Tô Vũ có năng lực ngụy trang giống Tử Linh như đúc?
Hàng loạt Nhật Nguyệt đang một mực ngồi chờ ở bên ngoài, thủ đến khi nào Tô Vũ triệt để xong đời bên trong cổ thành, hoặc là bị bức ép phải chuyển đổi thành cư dân, một khi hắn thành cư dân, phiền toái liền lớn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn làm cách nào để lẫn trốn vào giữa đám Tử Linh?
Đây là điều vô số người đều đang hiếu kỳ.
Tần Phóng không nhịn được, cũng truyền âm nói: "Tô Vũ ghê gớm thật, nhưng cũng đủ bản lĩnh. Không nghĩ tới hắn dám ra tay gạt nhiều tài nguyên như vậy. . ."
Nhiều lắm luôn, Tần Phong thật sự không dám nghĩ, lại càng không dám làm.
Gom toàn bộ vốn liếng của Tần gia vào, so ra cũng kém tài sản hiện có của Tô Vũ.
Chịu thôi, ai bảo Tần gia nghèo túng.
Có điều đem gia gia hắn đi bán thì vẫn rất được giá.
Chu Quảng Thâm không nói gì, đừng hỏi ta, ta và Tô Vũ không quen.
Chu Quảng Thâm truyền âm bảo: "Thật không được thì chúng ta lại lén giết vài đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, bức Nhật Nguyệt hậu kỳ ra để cuốn lấy mọi người, có lẽ hắn có cơ hội thoát đi. . ."
Đương nhiên, làm vậy thì bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trước chưa nói Tử Linh có giết được bọn họ hay không, nhưng việc bọn họ dẫn xuất Tử Linh Nhật Nguyệt hậu kỳ coi như đã chính thức gây chiến với các tộc khác.
Vốn dĩ Nhật Nguyệt các tộc hoàn toàn có thể hợp lại vây giết đám người Tần gia và Chu gia, chẳng qua hiện tại mọi chuyện đều còn trong vòng kiểm soát, cho nên những người kia sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Chỉ khi nào Nhân tộc chọc giận quá nhiều cường giả các tộc thì mới gặp phiền toái.
Pháp không trách chúng. Lỡ giết chết hai vị này thì Đại Tần vương có thể vì bọn họ mà công sát thập cường chủng tộc cùng Cổ tộc?
Có lẽ Thần Ma chỉ ước gì các ngươi làm như vậy!
Tự mình giết mình.
Tần Hạo không nói gì, đó là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, tốt nhất vẫn không nên chọc giận những chủng tộc trung lập kia thì hơn.
. . .
Bên trong cổ ốc.
Tô Vũ rơi vào trầm tư, sông hộ thành bị ngăn chặn, đây là phiền toái thật sự, trước lúc này hắn vẫn xem sông hộ thành là đường lui của mình.
"Không ra được sao?"
Tô Vũ cau mày suy nghĩ.
Nếu không ra được thì chỉ có thể tránh trong thành.
Hắn còn có một số cổ ốc có khả năng ẩn tránh, thế nhưng chưa hẳn đã đáng tin.
"Bảo đảm nhất có lẽ là phủ thành chủ, mấu chốt là khó lẻn vào, hình như phủ thành chủ cũng đã phong tỏa. . . Thế nhưng Hắc Ám Ma Long đối với ta hết sức cừu thị, phải làm sao mới có thể dụ ông ta mở cửa đây?"
Tô Vũ rất muốn tiến vào hậu điện phủ thành chủ, lần trước hắn lăn lộn ở hậu điện thu được về ba viên ngọc phù, có lẽ hậu điện nơi đây cũng có cơ duyên giúp hắn rời đi.
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, lần nữa lén lút ra ngoài, lẫn vào trong vô số Tử Linh.
Trên không trung, vẫn có cường giả đang tuần tra.
Bất quá theo số lượng Tử Linh tăng nhiều, tử khí nồng đậm, rất nhiều người buộc phải lui vào trong cổ ốc tránh né.
Tô Vũ oán thầm, đáng tiếc hắn không có thần phù vô địch.
Bằng không hắn ném một viên xuống, giết chết hơn vạn đầu Tử Linh, trong nháy mắt xuất hiện gấp hai gấp ba số Tử Linh hiện giờ, thậm chí là hàng loạt Nhật Nguyệt Tử Linh thì tha hồ cho kẻ địch ăn đủ.
"Đi phủ thành chủ, hoặc là vào vòng thứ nhất, mở cửa một căn phòng, hóa thân thành cư dân cổ thành, hoặc là không hóa thân cũng được, cùng lắm tránh ánh mắt bọn chúng tầm năm ba tháng, đợi khi bọn họ đều cho là ta chết rồi thì ta lại đi ra ngoài. . ."
Đáng tiếc, Liệp Thiên bảng một mực biểu hiện là mình còn sống. Kế hoạch này không thực hiện được.
Có điều nếu hắn hóa thân thành cư dân cổ thành thì Liệp Thiên các vẫn biểu hiện là hắn còn sống sao?
Đúng a, vấn đề này hắn chưa từng cân nhắc tới.
Cư dân cổ thành có còn tính là người sống không?
Cái này rất khó phán đoán, có lẽ chỉ có Liệp Thiên các mới biết.
"Nếu ta triệt để hóa thành cư dân cổ thành thì sẽ không cần phải lên bảng nữa. . ."
Trước kia Tô Vũ cảm thấy được lên bảng là rất uy phong, hiện tại thì chỉ có một chữ: cút!
Nếu hắn không bị bảng danh sách này kiềm chân thì hắn đã làm được nhiều chuyện hơn rồi.
Sẽ không còn ai đoán ra được là hắn đã chết hay chưa.
Không như hiện tại, chỉ cần nhìn vào điểm bảng liền biết rõ hắn còn sống, không có cách nào giả chết.
Còn chưa kể là điểm bảng luôn báo tin cho mọi người biết việc thiên tài trong bảng bị giết, điều này khiến hắn khó mà lăn lộn!
Ngay cả việc thiên địa ban thưởng cũng vậy, trước kia hắn luôn cảm thấy là đồ tốt, hiện tại. . . Thật hố! Mỗi lần ban thưởng chính là mỗi lần bại lộ vị trí.
Dường như Chư Thiên chiến trường không quá hữu hảo đối với thiên tài.
Nhất cử nhất động của thiên tài đều bị giám sát, quy tắc nơi đây giúp bọn hắn nổi danh, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác áp lực cực lớn!
"Chư Thiên chiến trường. . ."
Tô Vũ đại khái đã hiểu quy tắc, kỳ thật quy tắc cổ vũ thiên tài chém giết, nhưng phải là chính diện chém giết chứ không phải ám sát. Bởi vì ngươi giết ai đều sẽ mau chóng bại lộ hành tung, kỳ thật ám sát rất khó.
Địa phương quỷ quái này chính là nơi nuôi cổ.
Việc thiên tài dễ dàng tao ngộ lẫn nhau là chứng cứ rõ ràng.
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Vũ mau chóng đi theo một đoàn Tử Linh, lãng đãng lượn lờ tới phụ cận phủ thành chủ.
Xem trước xem nơi đây có chuồng chó hay không, lần trước Phù Thổ Linh đã núp ở chuồng chó bên ngoài phủ của Thiên Hà, lần này xem xét. . . Đáng tiếc, không có, xem ra Hắc Ám Ma Long không thích nuôi chó.
Bằng không thì từ Tô Vũ cũng không ngại núp ở bên này, tìm cơ hội lẻn vào phủ thành chủ sau.
Đương nhiên, nếu bị phát hiện thì coi như toi mạng, kẻ địch tha hồ đóng cửa đánh “chó”!
"Tử Linh không đủ nhiều, thực lực không đủ mạnh, cho nên không tạo thành uy hiếp lớn với bọn chúng. Cứ như vậy thì một khi vô địch vào thành, ta chắc chắn xong đời."
Cổ thành có cơ chế nhằm vào vô địch, chuyện này thì Tô Vũ có biết, nghe nói năm xưa từng có vô địch chết tại cổ thành, dẫn đến sau này vô địch không dám tùy tiện xông vào trong, nhưng như vậy không có nghĩa là vô địch không thể tiến vào!
"Thật không được. . . Vậy liền bóp chết Cục lông nhỏ đi!"
Tô Vũ âm thầm quyết định, không có gì lưỡng lự, về phần Cục lông nhỏ bị bóp chết. . . Ngươi chết rồi, ta đại khái cũng không sống được thêm bao lâu, không có việc gì, hai ta cùng chết, đủ nghĩa khí chưa?
Trong đầu, Cục lông nhỏ lần nữa cảm nhận được ác ý, nhưng nó chẳng buồn bận tâm, dù sao cũng không phải lần đầu Hương Hương nghĩ vậy. Nó mặc kệ, chết cũng phải làm quả cầu no bụng, Hương Hương dám nghĩ chuyện xấu, nó liền ăn sạch đám thần văn của hắn cho biết!