"Thế thì đều đi chết hết đi!"
"Hắc Ma, cả đời này ngươi đừng hòng bước ra khỏi cổ thành nửa bước. . . Không, không cần bước ra, ngươi cũng phải chết!"
". . ."
An tĩnh!
Lúc bấy giờ, trong nội thành đột nhiên xuất hiện bảy tám đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, đều là bị một đao của Đại Hạ vương dẫn xuất ra tới.
Trong phủ thành chủ, sắc mặt Hắc Ám Ma Long trắng bệch.
Thanh âm của Đại Hạ vương lần nữa truyền đến, lãnh đạm nói: "Hắc Ma, suy nghĩ kỹ đi, một Nhật Nguyệt cửu trọng nho nhỏ thật sự cho rằng dựa vào tòa cổ thành này thì có thể càn rỡ? Ta đã muốn giết ngươi, trên trời dưới đất, ai có thể bảo vệ ngươi?"
Sắc mặt Hắc Ám Ma Long càng thêm tái.
Lão đã đánh giá thấp sự bá đạo của Nhân tộc rồi.
Giờ phút này, Hạ Vô Thần đạp không mà đi, trực tiếp giẫm lên bình chướng phòng ngự của cổ thành, trong nháy mắt hạ lạc xuống vùng trời phủ thành chủ. Đôi mắt xuyên thấu tử khí, nhìn thẳng về phía Hắc Ám Ma Long đang ở bên trong.
"Bảo hộ nhiều người, không cần bảo hộ Nhân tộc?"
Đại Hạ vương nhìn chằm chằm lão, tuy biết rằng Đại Hạ vương còn cách mình một lớp bình chướng, vả lại ông cũng không thể tùy tiện tiến vào, nhưng Hắc Ma vẫn bị dọa đến run lẩy bẩy.
"Đại. . . Đại Hạ vương. . . Hiểu lầm rồi. . ."
Mồ hôi lạnh thấm ướt trán Hắc Ám Ma Long. Đại Hạ vương cứ như vậy nhìn chằm chằm lão, đôi tròng mắt kia phảng phất xem thấu thời gian, nhìn thấu thời không.
Sau một khắc, người đã biến mất, nhưng tiếng hừ lạnh của Đại Hạ vương vẫn còn vang vọng.
"Thật sự cho rằng Nhân tộc không dám sát lục sao? Chọc tới bổn vương thì đừng trách ta xông vào một giới, đồ diệt hết thảy. Để ta xem các ngươi có bao nhiêu Vĩnh Hằng, làm như thế nào truyền thừa tiếp?"
Đại Hạ vương khinh miệt nói: "Đừng khi dễ người quá mức, sự tình trong thành thì ta mặc kệ, nhưng ở ngoài thành thì tốt nhất các ngươi câm miệng cho ta!"
"Đại Hạ vương. . ."
Ông!
Ánh đao tái hiện!
Chiếu rọi hư không!
Một đao của Đại Hạ vương cắt mở hư không, ông nói thẳng: "Tôn tử của ta sắp chứng đạo, các ngươi không ngăn cũng tốt, ngăn cản cũng chẳng sao. Nhưng chắc chắn ngày đó đao của ta sẽ thấy máu, còn hôm nay thì không nên ép nó liếm máu Vĩnh Hằng."
Đại Hạ vương thật sự rất mạnh, tối thiểu thì các vị vô địch tới đây hôm nay không có ai là có thể địch lại ông.
Mà bọn họ vốn cũng chưa hề chuẩn bị tinh thần phân sinh tử cùng Nhân tộc hôm nay.
Tuyên ngôn bá đạo của Đại Hạ vương đã khiến bên ngoài an tĩnh một phen.
Đương nhiên, Đại Hạ vương cũng đã nhượng bộ.
Ông đã nói sẽ mặc kệ sự tình trong nội thành.
Thế nhưng, ông cũng không để cho vô địch bên ngoài tùy tiện quản chuyện trong đó, đây có lẽ là cực hạn mà ông có thể làm được để hỗ trợ Tô Vũ.
Hiển nhiên ông có thể đại chiến một trận, uy hiếp bốn phương.
Có điều ông không thể liều chết ở đây ngày hôm nay.
Đại Hạ vương đã chờ nhiều năm như vậy, cháu trai của ông còn chưa chứng đạo, ông còn có rất nhiều chuyện phải làm, dù Tô Vũ đã chứng tỏ được bản thân chính là yêu nghiệt vô tiền khoáng hậu, nhưng ông cũng không thể chém giết đến chết cùng vô địch vạn tộc ở đây bây giờ, chuyện này sẽ phá vỡ rất nhiều kế hoạch mà ông đã dày công chuẩn bị bấy lâu.
. . .
"Đại Hạ vương. . ."
Tô Vũ chấn động, Đại Hạ vương đến rồi!
Đại Hạ vương. . . bá đạo thật!
Hắn sinh ra ở Đại Hạ phủ, dân chúng Đại Hạ phủ luôn xem sự tồn tại của Đại Hạ vương là thần là thánh, Tô Vũ cũng thế. Dĩ nhiên, hiện tại có lẽ không phải, nhưng 18 năm qua hắn vẫn luôn sùng bài ngài ấy tuyệt đối. Đại Hạ vương là trụ cột tinh thần, là lãnh tụ, là cứu thế chủ của toàn bộ người dân Đại Hạ phủ.
Hôm nay, Đại Hạ vương ra đao!
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của Tô Vũ biến hóa lợi hại, ta. . . Không cần vô địch Nhân tộc tới cứu ta, ta cũng không muốn bọn họ tới cứu.
Ta không hy vọng bởi vì mình mà dẫn đến đại chiến vô địch bùng nổ.
Chết sống có số, chuyện ta làm thì để ta tự mình gánh chịu.
Ta không cần người khác vì ta mà gánh đỡ cái gì.
Dù có chết tại đây thì ta cũng sẽ không hối hận.
Một năm qua, suy nghĩ của Tô Vũ đã thay đổi nhiều so với trước khi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ học tập, hắn cảm thấy. . . vô địch Nhân tộc không đánh giá để tôn kính như hắn hằng tưởng.
Thế nhưng giờ phút này, khi thấy hai vị Đại Hạ vương cùng Đại Minh vương đều tới đây, Tô Vũ bất giác lại thấy cảm động, có điều trong đó còn xen chút bất đắc dĩ.
Đừng làm ta lung lay, ta không muốn, các ngươi đối tốt với ta, có lẽ sẽ cần ta trả giá càng nhiều, có phải không?
Mà ta. . . Thì không muốn phải vì ai trả giá nhiều như vậy.
"Ta không cần vô địch vì ta mà trả giá cái gì. . . Không cần Đại Hạ vương xuất đao vì ta. . ."
Tô Vũ thì thào một tiếng, nếu hôm nay Đại Hạ vương xuất đao vì hắn, có lẽ cả một đời sau này hắn cũng không thể thoát khỏi mối dây dưa tình cảm với Đại Hạ phủ.
Không, hắn không muốn, hắn muốn bản thân mình phải lãnh huyết hơn, vô tình hơn.
Tô Vũ hít sâu một hơi!
Sau một khắc, Cục lông nhỏ xuất hiện.
Tô Vũ tình nguyện xin giúp đỡ từ ngoại tộc, tình nguyện cầu vô địch ngoại tộc tới hỗ trợ vẫn còn hơn phải liên lụy tới vô địch Nhân tộc.
Mặc dù rất có thể hắn sẽ bị Đại Đại nhà Cục lông nhỏ này một ngụm thôn phệ sạch sẽ.
Hắn nhìn về phía Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ giờ phút này còn đang ôm chặt Khoách Thần chùy, cũng mở to hai mắt nhìn hắn.
Tô Vũ mỉm cười.
"Cục lông nhỏ, bảo Đại Đại nhà ngươi tới cứu ta được không? Cứu ta, ta sẽ đưa vật thơm nhất trong biển ý chí cho ngươi ăn. . ."
"Ngươi lừa gạt bản cầu!"
Cục lông nhỏ không tin, âm thanh như trẻ con ngây ngô nói: "Cái kia ăn không được, ngươi cũng không thể đưa cho ta ăn!"
Ta tuy nhỏ, nhưng không có ngốc.
Ta biết ngươi đang gạt bảo bảo!
Nó đã nằm ở trong biển ý chí của Tô Vũ rất lâu, đủ để biết vật thơm thơm ngào ngạt kia nằm rất xa trong biển ý chí, căn bản không thể ăn, vả lại thứ đó còn rất hung dữ, cẩn thận bản cầu lại bị nó đánh chết, cho nên chắc chắn là Hương Hương đang gạt cầu!
Tô Vũ đen mặt, "Tốt, coi như không cho ngươi ăn cái kia, nhưng gần nhất ta cho ngươi cũng không ít đồ, vậy bảo Đại Đại nhà ngươi tới cứu chính ngươi đi, này được rồi chứ?"
"Ta gọi không được. . ."
Cục lông nhỏ hết sức vô tội, rầu rĩ đáp: "Thật đó, ta gọi Đại Đại không được, ta chỉ có thể niệm thầm trong đầu bảo Đại Đại tới cứu ta, nhưng ta không thấy Đại Đại đáp lại."
Khẳng định Đại Đại lại ngủ thiếp đi rồi!
Lúc nó còn ở nhà, Đại Đại thường ngủ cả ngày lẫn đêm.
"Vậy mẫu thân ngươi đâu?"
Cục lông nhỏ đã từng nói, bộ tộc nhà nó chỉ có ba sinh linh, nó, Đại Đại và mẫu thân của nó.
Đương nhiên Tô Vũ vẫn cho rằng là do nó còn nhỏ, hiểu biết không nhiều, có lẽ bộ tộc này còn có những cường giả khác nữa.
"Mẫu thân không ở nhà. . ."
"Không ở nhà?"
"Thực lực của mẫu thân ngươi là gì?"
Đại Đại nhà nó là Bán Hoàng, nói rõ đối phương là người đứng đầu bộ tộc. Mặc dù rất có khả năng bộ tộc này thật sự chỉ có ba sinh linh, nhưng cũng không thể phủ nhận đối phương vẫn cứ là lão đại.
Mẫu thân của Cục lông nhỏ hẳn cũng là cường giả nhỉ?
"Không biết. . ."
Cục lông nhỏ lắc đầu, nó nào biết được.
Thực lực của nàng là gì, hiện tại đang ở đâu, nó đều không biết.
Thời điểm trước khi nó rời đi, cái gì cũng không hiểu, hiện tại thì khác, nó lanh lợi hơn hẳn, mà tất cả những thứ này đều là do đi theo Tô Vũ mà học.
Hồi còn ở nhà, ngày ngày nó đều ghé vào trên đầu Đại Đại mà ngủ, có thể hiểu cái gì mới là lạ.