Chu Quảng Thâm cười cười, "Chiến Vô Song, không bằng đều thối lui một bước thì thế nào, chúng ta đừng đấu, chờ cổ thành mở ra thì bọn ta sẽ lập tức mang Tô Vũ về Đại Minh phủ, cả đời không để hắn bước chân ra khỏi Nhân cảnh, các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nực cười!"
Thanh âm trào phúng của Huyền Vô Cực vang lên: "Nhân tộc hứa hẹn chỉ là chuyện tiếu lâm, ai sẽ tin?"
Chu Quảng Thâm lắc đầu, "Huyền Vô Cực, chúng ta là đồng minh, sao ngươi có thể nói như vậy? Ngươi đây là giúp người ngoài, không giúp người mình. Dựa theo Nhân tộc tới nói thì đó là hành động ăn cây táo rào cây sung. Khốn nạn a, không nghĩ thiên tài Tiên tộc bây giờ lại hành xử như thế. . ."
Huyền Vô Cực im lặng, không hứng thú đấu võ mồm với hắn.
Giờ phút này, rất nhiều cường giả đã lần lượt tiến vào phủ thành chủ, mà Hắc Ám Ma Long chỉ lẳng lặng đứng trên cao nhìn xuống, không ra mặt quản chuyện ngoài này.
Cửa thành ta đã mở, các ngươi có thể đi vào liền đi vào, dù sao thì ông ta đã cho vô địch đủ mặt mũi.
Đến mức vào không được, hoặc là khiến cho hắn ra tay đối phó Tần Hạo bọn hắn, quên đi thôi, Đại Hạ vương cùng Đại Minh vương còn ở bên ngoài, hắn không cần thiết vì chút chuyện này, thật chọc tới Nhân tộc hai đại cường giả.
Trong lúc nhất thời, ngoài cửa thành có hơn mười vị Nhật Nguyệt giằng co.
Bảy tộc có tổng cộng 12 vị Nhật Nguyệt cao trọng, mà Nhân tộc bên này thì có 4 vị, còn 2 vị của Ngũ Hành tộc thì đang vui lòng kéo dài thời gian.
10 đối 4, cũng không phải đại tộc đối đầu với tiểu tộc, vận khí không tốt thì kiểu gì cũng phải có người chết, ai nguyện ý làm người hy sinh?
Trong lúc nhất thời, không ai nguyện ý xé rách cục diện giằng co ấy.
. . .
Nội thành đang nháo đến lợi hại.
Mà ở ngoài thành, từng tôn vô địch trấn áp hư không, thần quang trong mắt mọi người bùng nổ nhìn về phía nội thành, có điều tử khí sôi trào khiến bọn họ không thấy được tình cảnh bên trong, còn may có thể thông qua Liệp Thiên các truyền tin để nắm bắt tình huống trong đó.
Nhân tộc Tần Hạo đang lấy thân mình chặn đường đám thiên thiên tài cùng Nhật Nguyệt bảy tộc khác.
Chuyện này khiến vô địch bên ngoài cũng phải chùn tay, giờ phút này mà cố ý tiến đánh tử thành, dẫn xuất Tử Linh vô địch thì không chỉ Tô Vũ, tám đại cường tộc bao gồm Nhân tộc đều chết chắc.
Tối thiểu, hiện tại không ai có thể hạ quyết định này.
Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực, Ma Đa Na, Minh Nguyệt, Đạo Thành. . .
Dùng nhiều thiên tài và cường giả Nhật Nguyệt cao trọng như vậy để đổi mạng Tô Vũ cùng mấy người Tần Hạo, đáng giá không?
Không, không quá đáng giá.
Giờ phút này, Thần vương Thần tộc lên tiếng: "Đại Hạ vương, nhất định phải giằng co như thế? Không thì lùi bước đi, lần này giết Tô Vũ xong, ta cam đoan thời điểm Hạ Long Võ chứng đạo, cả ta và Bình Dục đều sẽ không xuất thủ."
Lời cam đoan của Thần vương vẫn tương đối đáng tin.
Mà Ma tộc bên kia, Thủy Ma tộc Ma vương cũng bảo: "Ta cũng vậy!"
"Đồng dạng!"
Lập tức có bốn năm vị vô địch hùa theo. Chỉ cần Đại Hạ vương đồng ý, tối thiểu sẽ bớt được năm sáu vị vô địch nhằm vào Hạ Long Võ.
Nguyên bản đây đều là những người trăm phần trăm sẽ ra tay với Hạ Long Võ khi y chứng đạo.
Kể từ đó, hy vọng thành công của Hạ Long Võ sẽ tăng lên nhiều.
Đại Hạ vương im lặng, không nói gì.
Thần vương tóc trắng hơi mất kiên nhẫn, "Đại Hạ vương, giằng co đến cuối cùng thì cũng là các ngươi lui bước! Nói thẳng ra vậy, tộc ta đã có 7 vị Thần vương tới Đông Liệt cốc tâm sự nhân sinh cùng Đại Tần vương. Ma tộc cũng thế, Long tộc cũng có, Minh Tộc, Thiên Uyên tộc cũng không ngoại lệ. . ."
Nếu ngươi không nhanh chóng đưa ra quyết định, các tộc sẽ liên hợp lại tấn công Nhân cảnh!
Đại Hạ vương giờ khắc này bất đắc dĩ đến cực hạn.
Ông rất mạnh!
Nhưng ông không thể một mình giết sạch hết vô địch nơi đây.
Hiện tại các chủng tộc đang hợp lại, bắt đầu bức bách bọn họ.
Nhân tộc bên này chắc chắn có vô địch sinh lòng oán giận, lòng người vốn không thống nhất, vả lại còn chưa biết ai là phản đồ, một khi thật sự xảy ra đại chiến Vĩnh Hằng thì chắc chắn sẽ có vô địch phe mình ngã xuống.
Vì Tô Vũ. . . Mà khiến vô địch ngã xuống?
Nếu hắn có thể chứng đạo vô địch thì còn tốt, nhưng thất bại thì xem như Nhân tộc tổn thất quá thảm trọng!
Đại Hạ vương yên lặng khiến người khác thấy được hi vọng, cũng có kẻ lộ ra nụ cười trào phúng.
Từng bước một bức bách!
Đại Hạ vương chắc chắn sẽ nhượng bộ!
Tôn tử của ông muốn chứng đạo, biên cảnh Nhân tộc ắt sẽ có mối nguy, nếu ông kiên quyết bảo hộ Tô Vũ thì Nhân tộc bên kia bảo đảm sẽ có kẻ sinh ra oán niệm với ông.
Tôn tử của ngươi chứng đạo đã đủ phiền toái, hiện giờ lại vì một tiểu tử Tô Vũ mà rước lấy chiến tranh Vĩnh Hằng. Đây không phải phiền toái càng thêm phiền toái sao?
Đại Hạ vương vẫn chưa lên tiếng, mà Đại Minh vương đứng bên cạnh lại vui vẻ cười nói: "Khoan đã, còn ta thì sao? Không cho ta điểm ngon ngọt gì à? Ta cũng đâu yếu, vả lại Tô Vũ còn là người của Đại Minh phủ ta, các ngươi nói giết liền giết, có chút không nể mặt mũi rồi!"
Thần vương cười nhạt, "Đại Minh vương, ngươi lại cố ý kéo dài thời gian? Có bất cứ ý nghĩa gì sao?"
"Không có!"
Đại Minh vương cười ha hả đáp: "Chỉ là nhiều năm rồi không gặp, nhân lúc còn có thể trò chuyện thì nên tâm sự nhiều một chút, ta chỉ sợ lần sau ngươi ngoài ý muốn chết rồi thì không còn dịp nữa."
Thần vương nhìn ông, hừ, Đại Minh vương đúng là kẻ nhàm chán!
Mặc kệ ông ta nói nhăng nói cuội gì cũng được, dù gì thì bây giờ việc giết Tô Vũ cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hiện tại bên ngoài cổng thành có trọn vẹn 12 vị vô địch, Nhân tộc 2 người, các tộc khác 10 vị.
Nhiều vô địch như vậy hội tụ cũng xem như khó gặp.
Hai vô địch của Nhân tộc không có khả năng sửa đổi bất kỳ kết quả gì.
Mà Nhân tộc cũng sẽ không có vô địch nào khác tới. Bởi vì biên cảnh bọn họ hiện giờ sẽ rất rối loạn.
Đại Minh vương cũng không thèm để ý, kéo dài được bao lâu thì kéo thế ấy, gấp cái gì.
Có điều nói thật, giờ phút này ông cũng thấy rất bất đắc dĩ.
Tô Vũ. . . Ông và Hạ Vô Thần có lẽ không cứu được.
Đã như vậy thì ông sẽ ráng tranh thủ thêm một chút thời gian cho tiểu tử kia, nhìn xem hắn có thể tự nghĩ ra biện pháp chạy thoát hay không.