Ngay khi Tô Vũ đang tự do tự tại đi dạo trong cổ thành.
Thì chư thiên vạn giới đã bị biến cố lần này làm chấn động khủng khiếp.
Biên cảnh Nhân tộc.
Đại Tần vương nhìn chằm chằm Đại Chu vương, nửa ngày sau mới mệt mỏi mở miệng: "Tính toán vô cùng chuẩn, có điều. . . Hình như Tô Vũ chưa bạo phát, cũng không giết người, ngươi nói xem, hắn thật sự đã chết rồi sao?"
"Ta nói rồi, đây chỉ là một trong ngàn vạn khả năng có thể xảy ra."
Đại Chu vương lắc đầu, Tô Vũ chết hay không, ta không biết.
Dựa theo tin tức Liệp Thiên các truyền đến thì có thể hắn đã chuyển đổi trở thành cư dân cổ thành, dĩ nhiên, cũng có thể là đã chết thật rồi.
Bởi vì lúc ấy vô địch đại chiến, vô số cổ ốc bị phá toái, dù cho Tô Vũ thật sự trở thành cư dân thì có lẽ cũng xui xẻo tẫn mạng trong đó.
Bây giờ tên hắn đã biến mất trên Liệp Thiên bảng. Rốt cuộc người còn sống hay không thì rất khó phán đoán.
Đại Chu vương thản nhiên nói: "Có muốn lấy một giọt máu của Tô Long không, có lẽ có khả năng dò xét tra một chút."
Đại Tần vương nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc lâu, gạt đi: "Không cần, chết hay sống đều là mệnh của hắn!"
Không cần tra xét.
Có huyết dịch của Tô Long thì rất dễ để người ta lợi dụng nó làm ra những chuyện không tốt, tỉ như dùng máu của y để truy tung Tô Vũ.
Đại Tần vương nhìn thoáng qua nơi xa, rất lâu sau mới khẽ cảm khái: "Nếu lần này có thêm vài vị Vĩnh Hằng cùng đi thì có lẽ có hi vọng cứu Tô Vũ và bắt giữ vài vị Vĩnh Hằng của vạn tộc!"
Đại Chu vương bình tĩnh nói: "Cục diện của Nhân tộc hiện giờ không phải cứ có ba năm vị Vĩnh Hằng là có khả năng cải biến."
Đại Tần vương lạnh lùng nhìn ông, lên tiếng phản bác: "Ít ra vẫn tốt hơn so với không làm gì. Hôm nay chúng có thể giết Tô Vũ, thì ngày mai chúng cũng có thể giết Chu Phá Thiên, thậm chí là Hạ Long Võ!"
"Tô Vũ... Không giống nhau."
Đại Chu vương nói thẳng: "Ta cũng không muốn hắn chết, không ai muốn hắn chết cả. Thế nhưng chính hắn đã tự mình bố trí âm mưu kinh thiên động địa. Nếu hắn an phận ở lại Nhân cảnh, có lẽ chúng ta không thể tùy tiện ra mặt vì hắn, nhưng cũng sẽ không từ bỏ hắn! Bất quá Tô Vũ đã biết rõ đa thần văn nhất hệ bị vạn tộc kiêng kị, ra ngoài sẽ bị vạn tộc vây giết, vậy mà hắn lại một mực muốn đi, hơn nữa còn dám bày âm mưu trêu chọc tới Vĩnh Hằng... Ngươi nói xem, chúng ta có thể làm như thế nào?"
Đại Tần vương yên lặng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu, không nói gì thêm.
Có một số việc không dễ đánh giá là đúng hay sai.
Nhưng lời Đại Chu vương nói không phải không có lý. Nếu Tô Vũ ở yên trong Nhân cảnh, vô địch vạn tộc có manh động tới đâu thì cũng không thể tiến vào Nhân cảnh giết hắn, nhưng Tô Vũ đã lựa chọn tới Chư Thiên chiến trường...
Hắn chỉ có thể giết người hoặc bị người giết.
Chết tại Chư Thiên chiến trường, đây cũng là mệnh của Tô Vũ
. . .
Cùng một thời gian.
Đại Hạ phủ.
Vạn Thiên Thánh nhìn chằm chằm tin tình báo, đau đầu thở dài một tiếng, "Chuyển đổi thành cư dân cổ thành sao?"
Ông khẳng định Tô Vũ còn chưa chết, hắn mà chết thật rồi thì ông sẽ biết đầu tiên.
Không chết, thế nhưng danh tự đã tan biến trên Liệp Thiên bảng, đại biểu tên kia chuyển đổi thành cư dân.
Đúng là đủ hung ác, nói thật, ông chưa từng nghĩ tới Tô Vũ sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Sau này, hắn còn có thể thoát ly khỏi cổ thành không?
Cư dân mà rời khỏi cổ thành thì tốc độ tử khí xâm nhập lại càng nhanh!
Kể từ đó, không thể không mau mau trở về cổ thành, bằng không rất nhanh sẽ bị tử khí ăn mòn đến chết.
Sự tồn tại của cư dân cổ thành nói thẳng ra đều là khôi lỗi.
Đối với Tô Vũ mà nói, đây là đả kích lớn tới cỡ nào?
Vạn Thiên Thánh thở dài, chẳng lẽ thứ ta hao phí trăm năm thọ nguyên để nhìn thấy đều là giả?
Tô Vũ còn có thể trở về Nhân cảnh không?
Vạn Thiên Thánh tựa vào ghế mây, nghĩ đến việc lần này vừa có chỗ tốt vừa có chỗ xấu.
Chỗ tốt là cường tộc có vài vị vô địch thụ thương, trong thời gian ngắn tuyệt đối không dám ra mặt, dưỡng thương còn không kịp nữa là.
Chỗ xấu là việc Đại Hạ vương xuất đao đã khiến vài người phẫn hận.
Bao gồm những chủng tộc trước đó còn không tỏ thái độ hoặc giữ thái độ trung lập.
Tỉ như Minh Tộc.
Thế nhưng lần này Đại Hạ vương cùng Đại Minh vương kém chút hố chết một vị vô địch Minh tộc, Minh tộc tiếp theo sẽ lựa chọn như thế nào?
Vạn Thiên Thánh đung đưa cái ghế, không suy nghĩ thêm nữa.
Thôi, âu cũng là chuyện tốt!
Ít ra thì điểm tập trung của vạn tộc đã chuyển dời, không chú mục nhiều vào Tô Vũ nữa, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của ông.
. . .
Mà giờ khắc này, bên chỗ Đại Minh phủ. Chu Thiên Đạo nhận được tin tình báo xong thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Thật hung ác, hơn mười vị vô địch tới muốn giết hắn... Làm sao hắn làm được?"
Ông nhìn về phía Ngưu Bách Đạo, đoạn hỏi: "Ngươi nói xem, lúc Hạ Long Võ chứng đạo thì liệu có hơn mười vị vô địch kéo đi giết y không?"
Ngưu Bách Đạo suy nghĩ một chút, gật đầu, "Sẽ có, thế nhưng sẽ có vô địch Nhân tộc ra tay ngăn cản, chân chính lưu lại cho Hạ Long Võ nhiều nhất là một vị vô địch để y tự đối phó..."
Mà Tô Vũ thì không đi tìm Nhân tộc vô địch nhờ hỗ trợ.
Một mình hắn thật sự đã dẫn ra hơn mười vị vô địch.
Lợi hại!
Hai người cũng không có quá nhiều bi thương, Chu Thiên Đạo khẳng định chắc nịch: "Tiểu tử kia chưa chết, khả năng cao là đã chuyển đổi thành cư dân cổ thành!"
Ngưu Bách Đạo gật đầu, "Đại khái là thế, tai họa di ngàn năm! Huống chi không nghe người ta nói nội thành có thiên địa ban thưởng, kẻ nào giết hắn thì chắc chắn sẽ nhận được ban thưởng cực lớn. Nếu không có, xác suất hắn chết không lớn!"
Hai người họ đều tin tưởng Tô Vũ còn sống, có điều lần này Tô Vũ gặp phiền phức lớn rồi, xem ra hắn không thể trở về Nhân tộc được nữa.
Trở thành cư dân cổ thành coi như từ nay về sau, cả đời sẽ bị khóa lại tại đó.
Chu Thiên Đạo thở dài một tiếng, "Xong, ta đã đánh cược rất lớn trên thân tiểu tử này. Hiện giờ hắn lại lựa chọn biến thành cư dân cổ thành, còn có thể sáng tạo được kỳ tích gì sao?"
Ngưu Bách Đạo không đáp.
Cái này ông cũng không biết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Ngưu Bách Đạo nhịn không được chửi bậy: "Tiểu tử chết tiệt, lúc trước hắn nói hay lắm, nào là ta chỉ tới di tích lấy một ít Thiên Nguyên khí thôi, nào là ta sẽ sớm quay về. Giờ thì giỏi rồi, ra ngoài một chuyến dẫn xuất luôn hơn mười vị vô địch đại chiến! 50 năm qua, hắn đúng là người đầu tiên có mặt mũi như thế."
Ông cũng thấy bất đắc dĩ!
Không phải ngươi nói ngươi chỉ đi di tích lấy ít đồ rồi về sao?
Hiện tại thì thế nào?
Leo lên đến đệ nhất Thiên bảng đệ nhất còn chưa đủ, còn bày trò lừa gạt vạn tộc, còn dẫn xuất đại chiến Vĩnh Hằng, bây giờ tới mạng nhỏ cũng ném vào cổ thành.
Aiiiz. . .
Ngưu Bách Đạo ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: "Thật không được thì để ta tới Tinh Hồng cổ thành một chuyến! Nhìn xem có thể tìm ra hắn hay không."
"Khó!"
Chu Thiên Đạo lắc đầu, "Khả năng ngụy trang của Tô Vũ rất đỉnh, một khi ngụy trang rồi thì cơ hồ không ai có thể tìm thấy hắn, duy chỉ có vô địch mới nhìn thấu được. Nhưng lần này hắn nắm vô địch dọa thảm rồi, ta xem trong vòng mấy năm tới sẽ không có vô địch nào dám tới Tinh Hồng cổ thành nữa đâu!"
Ngưu Bách Đạo thở dài, "Kệ, cứ đi xem một chút đi, có lẽ tiểu tử kia thấy được ta thì sẽ tự mình tìm tới! Bất kể nói thế nào, vẫn nên tận mắt nhìn thấy tình hình của hắn thì mới an tâm. Haiz, thật đau đầu, ngươi nói xem, sao Tô Vũ không thể thuận thuận lợi lợi ở đây..."
"Thuận thuận lợi lợi..." Chu Thiên Đạo phản bác: "Vậy thì không phải là yêu nghiệt!"
Ngưu Bách Đạo liếc mắt khinh thường nhìn ông, đoạn châm chọc một câu: "Ngươi không phải hết sức thuận lợi sao?"
"Ta?"
Chu Thiên Đạo cười nhạt, "Làm sao ta lại thuận lợi rồi?"
Ngưu Bách Đạo lười nhác mắng người. Ngươi mang theo cha ngươi xông xáo Chư Thiên chiến trường, như thế còn chưa đủ thuận lợi?
Hai người không bàn thêm chuyện này nữa, trước mắt cứ để Ngưu Bách Đạo đi một chuyến về rồi lại tính.
Trước khi đi, Ngưu Bách Đạo chợt hỏi: "Ngươi bắt quá khứ thân, tương lai thân chưa?"
"Cái gì?" Chu Thiên Đạo kinh ngạc hỏi ngược lại: "Ta mới là Nhật Nguyệt cửu trọng sơ kỳ, làm sao mà bắt được?"
Kỳ quái!
Lão Ngưu lại lên cơn rồi?
"..."
Ngưu Bách Đạo thấy lòng thật mệt mỏi, ráng nhịn câu chửi bậy xuống, chỉ nói: "Lần này trở về ta sẽ thử đi tới thời không Trường Hà bắt hai thân xem sao. Mặt khác, ta cần một chí bảo có thể hỗ trợ gánh chịu quá khứ và tương lai thân. Ngươi có không? Nếu như không có, ta muốn dùng Bách Đạo các làm chí bảo gánh chịu."
Chu Thiên Đạo vội vàng nói: "Như vậy sao được, vật kia là chí bảo đặt nền móng của Đại Minh phủ ta..."
Ngưu Bách Đạo trêu chọc một câu: "À, miễn sao đó không phải là chí bảo gánh chịu hai thân của ngươi là được, ta còn tưởng rằng ngươi đã dùng nó trước rồi."
"..."
Chu Thiên Đạo không thèm để ý tới ông, thật nhàm chán, thật tẻ nhạt.
Dạo này lão gia hỏa nhà ngươi toàn nói năng linh tinh.
Ngươi mà cứ như thế, cẩn thận ta đánh chết ngươi!