Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1547 - Chương 1547: Tô Vũ, Ngươi Quá Tàn Nhẫn!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1547: Tô Vũ, Ngươi Quá Tàn Nhẫn!
 

“3 ngày sắp tới rồi...”

Có cường giả trầm giọng nói: “Mọi người chú ý một chút, cho thêm người tuần tra bên ngoài đi, đừng cho Tô Vũ cơ hội, nếu không chúng ta sẽ lại bị nhốt thêm 3 ngày, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta sẽ giống như Tô Vũ, biến thành cư dân cổ thành, bằng không sẽ không chịu nổi qua 3 ngày!”

Thực ra hiện tại cũng có thể chuyển đổi thành cư dân, bởi vì bây giờ Tô Vũ không dám ra ngoài.

Nếu để hắn lang thang bên ngoài thì bọn họ không dám liều mạng.

Nguyên nhân là ngày hôm qua có người đã chết, một gia hỏa biến đổi từ trước đó bỗng nhiên bị tử khí ăn mòn đến chết, không thể chuyển đổi thành công.

Mấy người Ma Đa Na suy đoán, liên tưởng đến cường giả Huyền Khải tộc tử vong lúc trước liền nhanh chóng có đáp án.

Do Tô Vũ!

Chắc chắn tên kia đã giả mạo Tử Linh rồi cướp đi ngọc phù của đối phương, dẫn tới thay đổi thất bại. Chính hắn đã khiến một vị Sơn Hải đỉnh phong chết thê lương, lúc chết còn không cam lòng.

. . .

Trong lúc bọn họ thương lượng thì mấy vị cường giả Nhật Nguyệt hậu kỳ đang đi tuần tra khắp nơi trong thành.

Mà Tô Vũ trong phòng lúc này đã hoàn thành 46 đúc!

Mặt khác, cửa thành đã sắp mở ra.

Không thể để đám người kia ra ngoài được.

Hắn mở hé cánh cửa, lắc lư cổ thành lệnh một chút, không lâu sau, một đầu Tử Linh Sơn Hải đi tới, Tô Vũ liếc mắt cảm thụ một chút, má, ngươi cút đi!

Sơn Hải sơ kì, ngươi thì có tác dụng gì, giết ngươi chỉ có thể dẫn ra trung kỳ, còn phải giết rất nhiều lần, dễ khiến kẻ khác chú ý.

Hắn lại lắc cổ thành lệnh, một lát sau, một đầu Tử Linh Sơn Hải đỉnh phong đi tới, ngừng ở trước cửa.

“Cúi thấp đầu xuống...”

Tô Vũ ra lệnh, Tử Linh kia liền nghe lời cúi đầu xuống, Tô Vũ nhìn khắp nơi xung quanh, cửa mở hé rất nhỏ, dùng ngọc cảm ứng quan sát một hồi, trong vòng 1km không có Nhật Nguyệt thì mới có thể động thủ, phải để bọn họ cũng không biết Tử Linh bị giết ở đâu.

Trên ngọc cảm ứng không có động tĩnh gì.

Tô Vũ không khách khí, đập một quyền lên đầu Tử Linh, hiện giờ thực lực hắn rất mạnh!

Tử Linh này lại không phòng ngự chút nào, bị một quyền đập nát đầu.

Trong nháy mắt, một Tử Linh Nhật Nguyệt sơ kì xuất hiện.

Tô Vũ nhanh chóng đóng cửa!

Một lát sau, tiếng rống giận truyền ra.

“Đáng chết!”

“Khốn kiếp!”

“Tô Vũ, ngươi quá tàn nhẫn!”

“Tô Vũ, thả chúng ta ra ngoài, nếu không phụ thân ngươi, sư trưởng của ngươi sẽ chết!”

“...”

Có người điên cuồng thét lên, Tô Vũ làm vậy là muốn lấy mạng của bọn họ.

Nhiều vị Nhật Nguyệt hậu kỳ tuần tra như vậy mà Tô Vũ vẫn giết được Tử Linh, dẫn ra Nhật Nguyệt, lại phong thành lần nữa, 3 ngày, lại thêm 3 ngày, có người thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi.

Tuyệt vọng. . .

Thê lương. . .

Giờ khắc này, không ngừng có người thông qua Liệp Thiên các cầu cứu bên ngoài!

Bọn họ sắp chết!

Còn biện pháp biến thành cư dân... trong tình huống toàn thân đang trọng thương, dù có chuyển đổi thành công thì bị tử khí liên tục ăn mòn như thế có lẽ cũng sẽ tử vong sớm thôi!

Chết rồi còn phải hóa thành Tử Linh!

Đây không phải kết quả bọn họ muốn!

Tiếng hô thảm thiết vang vọng khắp cổ thành.

. . .

Tô Vũ bình tĩnh lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Các ngươi uy hiếp nữa đi!

Chết hết rồi thì không thể uy hiếp được nữa.

Giờ phút này, có người thê lương quát: “Tô Vũ, đừng giết nữa, để chúng ta đi ra ngoài đi, tộc của ta không phải địch nhân của Nhân tộc, ngươi giết ta thì vô địch tộc ta nhất định sẽ giận chó đánh mèo trả thù Nhân tộc!”

“Tô Vũ, ngươi nhất quyết phải kiếm thêm địch nhân cho Nhân tộc sao?”

“...”

Vẻ mặt Tô Vũ bình thản, đấu không lại ta thì chơi trò này à? Kệ ngươi!

Ngươi thì tính là cái gì?

Ta cũng có thể nói, dám giết ta thì hơn mười vị vô địch Nhân tộc sẽ trả thù các ngươi đây này, các ngươi tin không?

Các ngươi sẽ vì lời uy hiếp này mà dừng tay sao?

Nực cười!

Một đám ngu ngốc!

Nếu Nhân tộc thật sự bị liên lụy, không uy hiếp nổi đám vô địch chủng tộc ấy... vậy bị diệt là xứng đáng!

Kẻ nào cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ như vậy, không xứng đáng bị diệt vong sao?

Có hơn mười vị vô địch, vậy mà tiểu tộc còn dám uy hiếp, Tô Vũ cảm thấy dù tiểu tộc có vô địch thì vẫn chỉ là tiểu tộc, sợ cái gì, bảo một vị vô địch tới đó cũng có khả năng trực tiếp diệt giới.

Kết lại là hắn không thèm để ý!

. . .

Giờ khắc này, bên ngoài cũng không ngừng vang lên tiếng mắng chửi giận dữ!

Dù Tô Vũ đã thành Hoạt Tử nhân thì vẫn là trung tâm của vạn giới, gia hỏa này muốn mười mấy vị thiên tài, hơn 20 vị Nhật Nguyệt chôn thân cùng hắn!

Thật tàn nhẫn!

Một vị Lăng Vân, từ đầu đến cuối đã khiến hơn 50 vị Nhật Nguyệt vẫn lạc, dù Tô Vũ có chết đi thì cũng không thiệt thòi gì.

Biến thành cư dân cổ thành kỳ thật không khác gì đã chết, không ra được khỏi cổ thành, ra ngoài mấy ngày đã là phiền toái, thực lực cũng không thể tăng lên, vậy có khác gì đã chết?

Đó chỉ là đang giãy dụa tồn tại mà thôi!

Chỉ cần không ra ngoài được, với ngoại giới, kẻ đó có thể xem như đã chết.

Tô Vũ thật sự rất tàn nhẫn!

. . .

Trong thành.

Tiếng hô tuyệt vọng không ngừng truyền ra!

Có người đã điên cuồng, bọn họ không muốn biến thành cư dân, dù biến đổi thành công thì với tình huống hiện tại của bọn họ, có khả năng sau khi biến đổi liền lập tức bị tử khí công tâm, chết ngay tức khắc.

Kẻ tới cấp bậc Nhật Nguyệt thì ít nhiều gì cũng hiểu biết một ít về quá trình và phản ứng biến đổi thành cư dân cổ thành.

. . .

Giờ phút này.

Sau khi Tô Vũ chém giết một đầu Tử Linh, thành trì đã bị phong tỏa lần nữa, vài vị Nhật Nguyệt không mạnh và bị thương đều sốt ruột truyền âm, lặng lẽ đến mức khó mà phát hiện.

Ngay sau đó, một vị cường giả Nhật Nguyệt lục trọng sắc mặt lộ vẻ xám xịt, mở miệng: “Chư vị đạo huynh, có thể cho ta mượn chút Thiên Nguyên khí để loại trừ tử khí được không?”

Dứt lời, y thành khẩn nói: “Tại giới vực của bọn ta, thiên nguyên thánh địa không lớn, ra ngoài không mang theo quá nhiều Thiên Nguyên khí, chúng ta nguyện dùng trân bảo khác trao đổi...”

Vài vị cường giả Nhật Nguyệt hơi nhíu mày.

Trân bảo khác... hiện giờ thành trì bị phong tỏa dài ngày, trân bảo khác thì có ích lợi gì?

Dù trân bảo mạnh mẽ trân quý thế nào đi nữa thì có thể bảo mệnh được sao?

Ngay khi vài vị Nhật Nguyệt muốn cự tuyệt, Ma Đa Na bỗng nhiên lên tiếng: “Ta đổi, các vị tiền bối hãy bỏ suy nghĩ lôi kéo mọi người cùng đồng quy vu tận đi, còn chưa tới tình cảnh ấy đâu!”

Nghe vậy, vài vị Nhật Nguyệt chủng tộc yếu nhược biến sắc.

Ma Đa Na không nói nhiều, nhìn về phía mấy người Chiến Vô Song, bình tĩnh nói: “Mỗi người lấy ra một chút, đổi cho các vị tiền bối, vốn là người cùng cảnh ngộ, hà tất phải ép các vị tiền bối không chết không ngừng với chúng ta?”

Chiến Vô Song lạnh nhạt đáp: “Ngươi thật giỏi làm người tốt!”

Hiển nhiên, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn với lời nói của Ma Đa Na.

Hắn biết tâm tư mấy vị Nhật Nguyệt này nhưng không thèm để ý, mà mấy vị Nhật Nguyệt truyền âm lúc trước đều biến sắc.

Bọn họ nhìn về phía các Nhật Nguyệt đại tộc, thấy sắc mặt những người kia có vẻ lạnh nhạt, hiển nhiên là không lạ gì quyết định của bọn họ.

Tới nước này rồi, mấy vị cường giả dưới Nhật Nguyệt hậu kỳ đều sắp không chịu đựng nổi.

Đều là người từng trải, dù là mấy thiên tài tuổi trẻ thì cũng có kiến thức rộng rãi, sao có thể không biết tâm tư bọn họ, nếu không cho Thiên Nguyên khí, vậy đánh chết vài vị thiên tài, thậm chí bắt giữ vài vị thiên tài để uy hiếp đám Nhật Nguyệt cao trọng cũng là chuyện bình thường.

Nếu tàn nhẫn hơn, có thể học theo Tô Vũ đánh chết Tử Linh Nhật Nguyệt, dẫn ra Tử Linh cường đại hơn để xử lý những người này...

Tới nông nỗi này rồi, mình mà chết, những người khác đừng hòng sống tốt, đây là tâm lý chung của tất cả mọi người.

Kéo vài người chôn cùng... Tô Vũ mà ở đây thì đương nhiên là kéo hắn theo, bất quá Tô Vũ không ở đây, vậy thì đám cường giả và thiên tài đại tộc chính là mục tiêu.

Tràng tai nạn này cũng do đám đại tộc đó gây ra.

Lúc trước mấy người bọn họ tưởng rằng mình thương lượng rất bí mật, không ngờ những người xung quanh lại đang chờ sẵn bọn họ rồi.

Sắc mặt của vị Nhật Nguyệt nói chuyện kia biến ảo, rồi cúi đầu: “Đa tạ, Ma Đa Na Ma Quân hiểu lầm...”

Bình Luận (0)
Comment