Bạch Nhất lại hô: “Ngươi có yêu cầu gì thì hãy nói ra đi! Nếu ngươi sợ bại lộ hành tung thì có thể dùng cổ thành lệnh khống chế Tử Linh, để Tử Linh đưa điểm bảng tới cho ngươi. Ta bảo đảm, Liệp Thiên các tuyệt đối sẽ không định vị ngươi, đây là lời thề với danh dự truyền thừa lâu năm của Liệp Thiên các!”
“Thông qua điểm bảng, chúng ta có thể trực tiếp đối thoại!”
“Tô Vũ, ngươi còn sống, ngươi chưa chết, còn sống là còn hy vọng, không phải sao?”
“Còn sống thì có thể tu luyện, cần tài nguyên, cần biện pháp giải thoát, mà Liệp Thiên các có thể cung cấp cho ngươi, các tộc đều có thể cung cấp cho ngươi!”
“...”
Y kêu gọi một hồi, một lát sau, trong đám Tử Linh bỗng nhiên có một con đi về phía y.
Y hơi nao nao.
Những người khác cũng hồi hộp chờ đợi, vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đều theo dõi Tử Linh Sơn Hải này, sau đó, mấy vị Nhật Nguyệt hậu kỳ nhanh chóng lao đi, tra xét theo phương hướng Tử Linh vừa đi đến.
Một lát sau, mấy người trở về, lắc đầu, bọn họ không tra được.
Lúc bấy giờ, Tử Linh Sơn Hải đờ đẫn ném một khối ngọc phù xuống.
Bạch Nhất cầm lấy, xem xét một chút, đây là một ảnh âm phù.
Ngay sau đó, từ trong ngọc phù truyền ra thanh âm của Tô Vũ: “Giao tất cả nhẫn trữ vật, tất cả bảo vật của các ngươi ra đây, rồi ta sẽ tin tưởng thành ý của các ngươi!”
“...”
“Hừ!”
Có người hừ lạnh!
Thằng ngu mới tin!
Tô Vũ không hề có thành ý, căn bản là không muốn thả bọn họ rời đi.
Bạch Nhất thì lấy ra một phần điểm bảng, ném cho Tử Linh Sơn Hải kia, nhưng Tử Linh Sơn Hải lập tức bùng nổ, trực tiếp đánh nát điểm bảng.
Hiển nhiên Tô Vũ không muốn mang thứ gì trở về.
Tử Linh này chỉ phụ trách giao đồ, không phụ trách mang đồ về, Tô Vũ chỉ chuyển lời vậy thôi, chứ không hề có ý định nhận thứ gì.
Đại khái hắn cũng dự đoán được rằng những người bên ngoài sẽ không giao thứ gì ra.
“Tô Vũ!”
Ma Đa Na lên tiếng, cao giọng nói: “Ngươi hãy nhận lấy điểm bảng rồi chúng ta nói chuyện một chút được không? Ta bảo đảm, Ma tộc sẽ không định vị ngươi!”
Chiến Vô Song lạnh nhạt nói: “Thần tộc cũng sẽ không!”
“Tiên tộc cũng không!”
“...”
Những thiên tài đại biểu chủng tộc của mình, tỏ vẻ sẽ không định vị Tô Vũ, mà Tô Vũ lại không thèm để ý tới.
Ta mà tin thì ta là thằng ngu.
Đừng mang danh dự ra thề làm gì, danh dự không đáng tiền!
Giờ phút này, ích lợi là trên hết.
Danh dự thì sao, giết được Tô Vũ rồi, mấy lời ngày hôm nay các ngươi nói sẽ không bao giờ truyền ra ngoài.
. . .
Trong cổ phòng.
Tô Vũ âm thầm suy nghĩ, có thể vây sát tất cả bọn họ không?
Trao đổi lợi ích rồi thả đi thì sao?
Hắn lắc đầu, ta thiếu ư?
Hắn còn chưa dùng hết tài nguyên trong tay. Tô Vũ liếm môi, chà, công chế tạo mấy thứ đồ giả kia cũng xa xỉ đấy chứ.
“Có tiền đấy, nhưng không dám lấy...”
Tô Vũ bật cười, trừ phi hắn nắm chắc cục diện.
Đáng tiếc, hắn không có tự tin, cũng không có đủ năng lực.
“Nếu vị Tử Linh quân chủ kia lại xuất hiện, ta và Tử Linh quân chủ cùng đi đánh cướp thì sẽ rất sảng khoái!”
Tô Vũ thầm nghĩ, cũng có chút bất đắc dĩ, có thể tính Tử Linh quân chủ là thủ lĩnh đội hộ vệ nhà mình, đáng tiếc là lão không nghe lời, không nghe mệnh lệnh của hắn, bằng không hắn mang theo Tử Linh quân chủ đi giết người, chắc chắn sẽ cực kì sung sướng!
Hắn cắn chặt răng, đám khốn kiếp các ngươi chết hết, tài sản cũng sẽ thuộc về ta!
Ta muốn giết người!
Chết kẻ nào hay kẻ ấy, vậy cũng coi như xuất lực vì Nhân tộc đúng không?
Nhiều cường giả và thiên tài như vậy bị ta tiêu diệt, có lẽ Nhân tộc sẽ sảng khoái lắm, phải cảm tạ ta đã diệt trừ rất nhiều đại địch cho bọn họ mới phải.
Giờ phút này, thanh âm của Bạch Nhất lại truyền đến, y quát: “Tô Vũ, Liệp Thiên các đã liên hệ với cường giả Nhân tộc. Cường giả Ngưu Bách Đạo của Nhân tộc ngươi nói muốn nói chuyện cùng ngươi, đồng ý ra mặt nhận lấy cái giá người khác nguyện ý trả cho ngươi, ta biết ngươi sẽ không tin chúng ta, chỉ cần 3 ngày sau ngươi không giết chóc, để chúng ta đi ra ngoài, bên ngoài sẽ có người giao đủ bảo vật, đổi lấy tánh mạng chúng ta!”
Ngưu phủ trưởng?
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, Ngưu phủ trưởng tới chiến trường Chư Thiên?
Nghe lời này thì xem ra ông ấy đang chạy đến đây, không thì đã không nói rằng ở ngoài nhận đồ cho hắn.
“Ngưu phủ trưởng tới à?”
Tô Vũ nhíu mày, ông ấy tới làm gì, sẽ gặp nguy hiểm mất.
Hiện tại các tộc đều đang nén giận, bọn chúng sẽ không giận chó đánh mèo mà xử lý lão Ngưu chứ?
. . .
Trong lúc Tô Vũ còn đang suy nghĩ.
Phụ cận Tinh Thần Hải, đã lâu Ngưu Bách Đạo không tới chiến trường Chư Thiên hay Tinh Thần Hải.
Bên cạnh ông, Diệp Hồng Nhạn mặc hắc y cũng đi theo, bà lạnh mặt nhìn lão già này, lạnh lùng nói: “Ngươi còn đợi cái gì? Còn nữa, ngươi quyết định thay Tô Vũ nhưng đã hỏi ý kiến hắn chưa?”
Ngưu Bách Đạo cười nhạt, “Ta không quyết định gì cả, chỉ muốn cố vấn một chút cho Tô Vũ. Hồng Nhạn, hắn bị nhốt trong cổ thành, lại giết chóc quá nhiều, kỳ thật làm vậy cũng chẳng để làm gì, hiện giờ lấy được bao nhiêu lợi ích thì cứ lấy. Còn nữa, Tô Vũ sẽ không giết được bọn họ.”
Ngưu Bách Đạo thở dài, “Ngươi cho rằng vô địch sợ thật ư? Chỉ là lúc trước bị kinh hãi mà thôi, nhưng cổ thành có quy tắc, tượng đá và Tử Linh quân chủ không thể ra khỏi thành, một khi đám vô địch kia tỉnh táo lại thì sẽ mau chóng có rất nhiều vô địch đến phá thành nhưng không vào thành, chỉ chờ tiếp ứng ở cửa. Ngay cả ta cũng đã nhìn ra điều đó! Ngươi cảm thấy bọn họ không nhận ra sao?”
Ngưu Bách Đạo nói không sai, chẳng qua lúc trước tổn thất quá lớn, trong lúc nhất thời đám vô địch kia còn chưa tỉnh táo lại.
Hơn nữa, bọn chúng cũng lo lắng vô địch Nhân tộc quấy rối.
Cho nên, tình cảnh của bọn họ hiện tại là ném chuột sợ vỡ đồ.
Nếu không, dù Tô Vũ phong thành thì cũng khó mà làm gì được những người đó.
Chờ đám thiên tài và cường giả thật sự không chịu đựng nổi nữa, chắc chắn sẽ có vô địch tới cứu viện, không ai nguyện ý từ bỏ nhiều cường giả và thiên tài bản tộc như vậy.
Ma Đa Na, Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực...
Bọn họ là đại biểu cho mặt mũi các tộc, thực lực đỉnh cấp thế hệ tuổi trẻ, hơn nữa Tinh Vũ phủ đệ cũng sắp mở ra, lúc này các tộc sẽ không để bọn họ chết đi.
Những người này sẽ tiến vào trong Tinh Vũ phủ đệ.
Tinh Vũ phủ đệ ẩn chứa bao nhiêu chỗ tốt, Nhân tộc cũng không rõ lắm, bởi vì những năm qua thiên tài Nhân tộc đều không tiến vào quá sâu.
Như Đại Hạ phủ, lúc trước danh sách là Hoàng Đằng, Bạch Phong, Ngô Lam, thực lực bọn họ đều là Lăng Vân, Đại Minh phủ càng tệ hơn, cho cả Đằng Không đi vào.
Như vậy, những người này sẽ không thể chiếm được chỗ tốt quá lớn.
Mà phe vạn tộc, Thần Ma thường có thiên tài đỉnh cấp đi vào, có thể thu hoạch rất lớn, trong tình huống như thế, khi Tinh Vũ phủ đệ sắp mở ra thì vô địch nhất định sẽ tới đây lần nữa.
Đương nhiên, nếu những kẻ bị vây nhốt có thể thuận lợi rời đi, vậy không cần tới đây mạo hiểm.
Diệp Hồng Nhạn không hé răng, Ngưu Bách Đạo quay đầu lại nói: “Ngươi tiễn đến đây thôi, Tinh Thần Hải rất nguy hiểm.”
“Ta đi kệ ta, liên quan gì đến ngươi!”
Ngưu Bách Đạo cười lớn, “Đã mấy trăm tuổi rồi, còn cãi bướng làm gì... Lão phu lão thê...”
Sắc mặt Diệp Hồng Nhạn trở nên lạnh nhạt!
Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm ông một hồi, trầm giọng nói: “Năm đó ngươi không cứu được Bá Thiên, hiện tại ngươi cũng không cứu được Tô Vũ. Ngưu Bách Đạo, ngươi vĩnh viễn đều là phế vật.”
Ngưu Bách Đạo cười tủm tỉm, “Sao lại nói vậy? Bọn họ cứ thích trêu chọc vô địch, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ! Aiiiz!”
Ông thở dài một tiếng, rồi lại tươi cười, “Tô Vũ vẫn còn sống, không phải sao? Nếu còn sống thì vẫn còn hy vọng, Hoạt Tử nhân không phải người chết, ở cổ thành có lẽ sẽ tốt hơn, ít nhất ở cổ thành hắn có năng lực tự bảo vệ mình.”
“Vớ vẩn!”
Diệp Hồng Nhạn tức giận, “Hắn ở cổ thành sống được bao nhiêu năm? Chưa bao giờ có người đột phá vô địch ở cổ thành, nhiều thành chủ như vậy mà đều chỉ là Nhật Nguyệt đỉnh phong, không có kẻ nào thành công chứng đạo! Không thể tiến bộ thì sớm hay muộn cũng sẽ chết.”
“Không phải con người đều sẽ chết sao?”
Ngưu Bách Đạo lại nói: “Thật đấy, còn sống là may lắm rồi! Đám người xuất thân từ Đại Hạ phủ đều có năng lực tìm đường chết giỏi lắm, sống không lâu, chết sớm cũng là bình thường, chẳng có gì lạ.”
“Ngưu Bách Đạo!”
Diệp Hồng Nhạn tức giận!
Ngưu Bách Đạo mỉm cười không nói nữa.