Trong cổ phòng.
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, Liệp Thiên các... Cái tổ chức này ăn của hắn bao nhiêu thứ, buôn bán rất giỏi, lúc này còn muốn thu phí, mấu chốt là thu một người một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt!
Kiếm tiền quá giỏi!
Kiếm của người khác thì Tô Vũ lười quan tâm, ước gì các tộc khác càng hao tổn càng tốt, nhưng kiếm lời mà không phân cho hắn, đây là vấn đề lớn.
Ta mới là trung tâm!
Liệp Thiên các chỉ là tổ chức phụ trách truyền lời, còn dám khoe khoang thu phí như vậy mà không chia cho ta, nghĩ cái gì vậy!
Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, không chia cho ta, còn lâu ta mới góp vui với các ngươi.
Sau đó, ở cửa thành lại vang lên tiếng hô của Bạch Nhất: “Tô Vũ, chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi, bởi vì Liệp Thiên các phụ trách truyền tin tức đến khắp nơi và cả các giới, tiêu hao rất nhiều năng lượng nên mới không thể không thu một ít phí dụng, không phải là để nhằm vào ai cả.”
Tiêu hao năng lượng là tất nhiên, Tô Vũ tin điều này.
Nhưng nếu nói truyền lời mà tiêu hao một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thì đúng là dối trá, Tô Vũ đã từng nói chuyện rất lâu với Liệp Thiên các, đại khái mấy trăm câu, vậy chẳng phải là tiêu hao mấy trăm giọt tinh huyết Nhật Nguyệt ư?
Một lát sau, Bạch Nhất lại nói: “Dù hiện tại đưa ngươi tinh huyết Nhật Nguyệt thì cũng không thể đưa vào trong. Nếu giao cho Ngưu phủ trưởng, ngươi không giữ điểm bảng thì làm sao ngươi biết được, không bằng như vậy đi. Ta để lại đây 50 sợi thiên địa huyền quang. . .”
Tô Vũ vẫn không hé răng.
Sau một lúc lâu, có lẽ Liệp Thiên các chịu áp lực quá lớn, không thể không thỏa hiệp, Bạch Nhất nói: “100 sợi, đây là giới hạn rồi, đâu có bao nhiêu người tham gia!”
Tô Vũ không tin!
Nhưng không thể không nói, 100 sợi không ít, quả nhiên Liệp Thiên các rất giàu!
Hắn tiếp tục kiên nhẫn chờ, lại thêm một lúc, Bạch Nhất quát: “200 sợi, thật sự không thể nhiều hơn nữa, Tô Vũ!”
Một lát sau, trong thành xuất hiện phân thân Tô Vũ, hắn về chỗ cũ, nhặt điểm bảng lên, nhập một hàng chữ: “Ngưu phủ trưởng có đó không?”
“Có.”
“Trên mặt Thôi Lãng có mấy nốt ruồi đen?”
“. . .”
Toàn bộ nhóm chat an tĩnh dọa người, hắn đang nghiệm chứng thân phận ư? Nhưng đây mà là cách nghiệm chứng à?
Giờ phút này, ngoài cửa thành.
Ngưu Bách Đạo cũng sửng sốt, sau một lúc lâu, ông đau đầu nói: “Không nhớ, hình như ta chưa từng thấy.”
“Học phủ có bao nhiêu học sinh?”
“Cái này. . . Quá nhiều, tính số lượng chưa tốt nghiệp thì khoảng 31.890 người.”
“Đại viên cầu trong học phủ sinh mấy con?”
“Ba!”
“Trên Duyệt Tâm đảo có tổng cộng mấy cái giường?”
“Một!”
“. . .”
Tô Vũ không ngừng hỏi, hỏi đến mấy chục vấn đề, chỉ còn thiếu câu hỏi ông mặc quần lót màu gì, lúc này mới xác định chắc chắn đó là Ngưu phủ trưởng.
Cường giả vạn tộc cũng cạn lời.
Bọn họ nhìn một đống vấn đề nhàm chán hồi lâu!
“Ngưu phủ trưởng, lát nữa trước mỗi lần ngài nói chuyện, ta đều sẽ hỏi một vấn đề, tránh cho có kẻ lén thay đổi giữa chừng. Không phải ta lo xa, mà là Liệp Thiên các làm được đấy, mặt khác cũng là để Liệp Thiên các không thể cố ý xuyên tạc ý tứ của ta, hoặc là sửa đổi lời chúng ta nói, chúng ta hãy dùng mật ngữ nói chuyện với nhau,《 Trường Sinh quyết 》ta đưa cho ngài có mang theo không? Nếu có, hãy dùng nó làm mật ngữ!”
Dứt lời, hắn lại viết: “Nếu Liệp Thiên các bóp méo những lời ta nói, đổi thành công pháp khác, lát nữa ông nói gà bà nói vịt, ta sẽ ngừng nói chuyện!”
“. . .”
Người Liệp Thiên các sắp điên rồi!
Má nó, ngươi suy xét thật chu toàn!
Chúng ta còn chưa nghĩ đến cái đó, tiểu tử ngươi đúng là đồ xấu xa trời sinh, bất quá không thể không nói... cái này đã cung cấp cho bọn họ vài ý tưởng!
Đương nhiên, cũng khiến vạn tộc cảnh giác.
Đúng vậy, không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng nói chuyện với nhau thông qua Liệp Thiên bảng, bởi vì đám người kia có khả năng bóp méo lời bọn họ, khiến hai bên trao đổi khác với ý nghĩ nguyên bản!
Bọn họ còn đang nghĩ ngợi, ngay sau đó, Tô Vũ bỗng nhiên mắng: “Ma tộc có ý tứ gì, 10 sợi thiên địa huyền quang đổi lấy tánh mạng Ma Đa Na? Ma Đa Na không đáng giá như vậy sao?”
“. . .”
Toàn trường an tĩnh.
Tình huống gì thế?
Cường giả Ma tộc phụ trách bàn bạc lên tiếng: “Tô Vũ, ngươi có ý gì?”
“Hả? 30 sợi?”
“. . .”
Ông nói gà bà nói vịt, ngay sau đó, cường giả Ma tộc chợt phẫn nộ quát: “Liệp Thiên các, các ngươi đang dở trò gì?”
“. . .”
Tổng bộ Liệp Thiên các, các vị trưởng lão mờ mịt, sau đó nhanh chóng ra lệnh: “Tình huống thế nào, tra nhanh!”
Mấy người đeo mặt nạ vội kiểm tra, ngay sau đó, có người đeo mặt nạ thấp giọng nói: “Trưởng lão, không có bất cứ vấn đề gì, chắc Tô Vũ sẽ không nhìn lầm cái gì đâu, đều là liên thông trực tiếp mà...”
Có trưởng lão bất lực nói: “Hắn cố ý! Cố ý quấy rối, cố ý khiến vạn tộc cảm thấy là chúng ta đang bóp méo dữ liệu.”
Lúc này, Tô Vũ lại lên tiếng: “Ồ, thử nghiệm xem tin nhắn có gửi thẳng hay không thôi, không sao đâu, ta nhận được hết, không có vấn đề gì!”
“. . .”
Trưởng lão Liệp Thiên các bất lực, ngay sau đó, lão lên tiếng: “Tô Vũ, đừng dùng tiểu xảo, ta lấy danh dự muôn đời của Liệp Thiên các ra bảo đảm, khi kết nối cuộc trò chuyện giữa các ngươi, tuyệt đối không ngăn chặn sửa đổi, nếu bóp méo lời nói, Liệp Thiên các lập tức huỷ diệt!”
Lão không chịu nổi gia hỏa này nữa!
Bệnh đa nghi quá nặng!
Mấu chốt là hắn làm như vậy thì về sau vạn tộc đều sẽ hoài nghi Liệp Thiên các nhúng tay vào cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Đương nhiên không phải là thời điểm mấu chốt thì rất ít người dùng Liệp Thiên các làm con đường truyền âm.
Nhưng rất ít không có nghĩa là không có, ví dụ như hiện tại, hoặc là ở trong tuyệt địa, hay những lúc truyền âm phù không dùng được, những lúc này Liệp Thiên bảng luôn là sự lựa chọn hàng đầu.
Chỉ có rất ít địa phương bị che chắn mới không thể liên hệ.
Tóm lại, ở chiến trường Chư Thiên, trừ Tinh Vũ phủ đệ và vài khu vực khác, còn lại thì đều có thể nhận được tin tức từ Liệp Thiên bảng.
Giá cả rất đắt!
Lần này bị Tô Vũ gây rối như thế, có lẽ trong tương lai, nghiệp vụ truyền tin của bọn họ sẽ phải chịu đả kích nặng nề.
. . .
Tô Vũ mỉm cười, không thèm để ý.
Danh dự muôn đời sao?
Danh dự đáng giá sao?
“Giao 200 sợi thiên địa huyền quang cho Ngưu phủ trưởng, nhận xong thì ta bàn tiếp!”
Giờ khắc này, Ngưu Bách Đạo cũng nói chuyện: “Tiểu tử, giữ nhiều đồ như vậy, ta sợ ta không về được nữa, nửa đường sẽ bị người chặn giết! Hay ta tìm vô địch bảo tồn giúp ngươi, nhưng nhờ vô địch giúp thì phải trả một cái giá nhất định, đúng không?”
“...”
Tô Vũ cạn lời, ngài thật giỏi, còn tìm vô địch tới hỗ trợ cơ à?
Tìm ai?
Đại Minh vương?
200 sợi thiên địa huyền quang, ngài làm như vậy thì lát nữa ta biết ăn nói thế nào.
Tô Vũ lười đáp lại, hắn nói thẳng: “Các tộc, ta lười nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề nhé. Các ngươi muốn ta ngừng giết chóc Tử Linh để thành trì mở ra đúng không? Được thôi!”
“Nhật Nguyệt cửu trọng tương đương 900 sợi thiên địa huyền quang, bát trọng 800... cứ thế suy ra, giá cả không đắt! Bán thi thể cũng chỉ có giá vậy thôi! Còn thiên tài thì tính theo xếp hạng đi, hạng nhất Thiên bảng là 1000 sợi, hạng 2 900... Sau hạng 10 thì không đáng giá, thống nhất giá 100, 100 sợi đổi một người là được!”
“Đáp ứng được thì tiến hành, không thì thôi, mặt khác không giao dịch riêng lẻ, các tộc đều đáp ứng thống nhất hết thì ta sẽ thả người. Hoặc không thì các ngươi có thể thử đi qua kênh đào bảo vệ thành, đi ra ngoài được thì xem như các ngươi mạng lớn!”
“Các ngươi làm hại ta phải chuyển đổi thành Hoạt Tử nhân, thực lực không thể tăng lên, tử khí sắp công phá vào trái tim, sắp hoàn toàn hóa thành Tử Linh. Muốn ta buông tha các ngươi thì chỉ có thể đáp ứng yêu cầu này, đừng nói nhiều!”
“Dù sao ta cũng sắp trở thành Tử Linh, bị Tử Linh quân chủ tự mình dẫn dắt nên không còn sống được bao lâu nữa!”